Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

BÁC CHỦ NHÀ

Gặp nhau đã là cái duyên


Trên mỗi bước đường đời, thi thoảng, ta lại được những người mà trước đó ta chưa từng quen biết, cũng chẳng có chút dây mơ rễ má gì về huyết thống, nhưng với ta, họ thân thiết như chính ruột thịt của ta, và ta gọi đó là cái duyên.

Và bác chủ nhà cũng là một cái duyên như thế.

Hai năm đầu sống trên đất Sài Gòn, tuy ở trọ nhưng tôi chưa bao giờ phải đi tìm phòng trọ, vì tôi sống trong lưu xá (một dạng kiểu như kí túc xá dành riêng cho sinh viên bên đạo Công giáo), mỗi tháng chẳng phải lo nghĩ gì vấn đề ăn uống, điện nước, và các thứ lặt vặt khác, chỉ cần đóng tiền cho trưởng nhà, vậy là xong. Nhưng khi em trai tôi xuống học, vì một vài lý do tôi quyết định chuyển ra ngoài sống. Mấy tháng đầu tiên, tôi vẫn chưa dám đi thuê ngoài mà ở cùng với thằng bạn thân hồi học cấp 3 của tôi (vì nó có nhà ở thành phố). Nhưng vì ở xa quá, bất tiện cho cả tôi lẫn em tôi đi học, nên cuối cùng tôi cũng phải dẹp bỏ cái nỗi sợ của mình qua một bên và đi thuê trọ bên ngoài.

Còn nhớ đó là khoảng thời gian cận tết, khi người ta ùn ùn kéo nhau về quê nghỉ tết, thì tôi lại từ quê quay trở lại Sài Gòn để đi tìm nhà trọ, vì tôi thấy đây là thời điểm thuận lợi. Không ngoài dự đoán, chỗ cho thuê trọ rất nhiều, xuất hiện đủ mọi ngõ ngách và cả trên mạng. Nhưng chạy lòng vòng khắp khu vực mà tôi nhắm đến thì chẳng kiếm được chỗ trọ nào ưng ý. Nơi thì vệ sinh không tốt, chỗ thì an ninh không đảm bảo, chỗ giá lại quá mắc. May sao có đứa bạn của thằng em tôi biết tin liền giới thiệu cho tôi một chỗ nghe nói là ở cũng được lắm.

Và tôi gặp được bác chủ nhà trong hoàn cảnh như thế.

Bác chủ nhà

Bác chủ nhà tôi năm nay cũng gần 60 tuổi, quê bác ở Bến Tre lên Sài Gòn lập nghiệp từ khi còn trẻ. Gia đình bác ngoài 2 vợ chồng thì chỉ có một một người con trai kém tôi 4 tuổi. Hai vợ chồng bác hiện tại cũng không đi làm đâu nữa mà ở nhà. Bác chủ nhà thì hiện là tổ trưởng tổ dân phố nên thỉnh thoảng cũng có đi họp hành trên quận và đi làm công tác trong khu phố. Và đó là những thông tin ít ỏi tôi biết được sau lần đầu tiếp xúc với bác để thuê phòng.

Thời gian đầu, với tôi, bác là một người khá nghiêm khắc và cũng hơi khó gần. Do phòng tôi trọ ngay tầng mà bác ở nên gặp nhau như cơm bữa. Nhưng mỗi lần gặp tôi cũng chỉ chào bác rồi đi thẳng, ít khi nào đứng lại nói chuyện. Có một đợt phòng tôi 3 thằng thay nhau về trễ quá giờ quy định (là 10 giờ tối), bị bác cho một bài khiến tôi từ đó trở về sau, lỡ có về trễ là thôi kiếm chỗ khác mà ngủ chứ không dám về. Tuy giờ giấc có khắt khe như thế, nhưng tôi lại cảm thấy rất an tâm khi thuê trọ ở đây, chưa kể vấn đề vệ sinh  (vấn đề mà tôi rất quan tâm) luôn được đảm bảo. Điều tôi thích nhất ở bác chủ nhà là chiều nào bác cũng đi gom rác của 4 tầng để đi đổ chứ không giống nhiều chỗ khác, rác phòng nào phòng nấy tự đem bỏ. Nếu tôi là người cho thuê trọ, chưa chắc tôi đã làm được như bác.

Thi thoảng ở quê có gửi xuống ít rau củ hay trái cây, tôi đều đem qua biếu bác một ít, và bác cũng hay đem qua cho tôi khi thì chục trứng vịt, lúc thì tô canh hầm hoặc vài cái bánh chiên. Nhờ vây mà mối dây liên kết giữa tôi với gia đình bác dần trở nên tốt đẹp hơn.

Nói chung, tôi không có gì phải phàn nàn về bác chủ nhà của mình và yên tâm khi mình tìm được một chỗ trọ lý tưởng.

Thay đổi từ tiệm bánh tráng nướng

Tôi chỉ thực sự thân thiết với bác chủ nhà từ lúc bắt đầu ngỏ lời xin bác cho tôi mượn khoảng sân trước nhà để bán bánh tráng nướng mỗi buổi chiều. Trước lúc quyết định qua xin bác, tôi cũng run và lo lắm, bởi trước giờ tôi chưa có nói chuyện với bác lâu bao giờ, và với tôi khi ấy bác cũng là một người khá là khó tính. Nên khi nhận dược cái gật đầu từ bác, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng khôn tả. Nguyên một tuần sau đó, cứ lúc nào gặp tôi là bác lại hỏi chuyện về việc mở quán. Nào là bán bánh gì, đồ đạc chuẩn bị sao rồi, chỗ đường này vắng người vào buổi tối lắm liệu có khách không, có cần mượn cái này cái kia không bác có,...Tự nhiên tôi thấy có thêm động lực để mở quán (dù trong thời gian đó tôi đang chuẩn bị thi tốt nghiệp và vừa nhận được chỉ thị "cấm bán" từ bố).

Những ngày trước khi mở quán, tôi lo chạy khắp thành phố để mua đồ chuẩn bị, bác chủ nhà lúc nào thấy tôi cũng hỏi thăm xem đồ chuẩn bị xong chưa, rồi khi nào khai trương. Bác còn tìm kiếm trong kho mấy cái ghế với cái bàn đem ra để tôi có xài gì thì xài. Mấy lần tôi qua chỗ bác ở để hỏi chuyện bác đều gọi tôi vào (trước giờ tôi chỉ qua chỗ bác khi đóng tiền nhà và chỉ đứng ngoài cửa), bác hỏi thăm rồi kể đủ thứ chuyện với tôi. Qua những câu chuyện của bác tôi mới nhận ra rằng, hóa ra bác rất ... nhiều chuyện, hay nói đúng hơn là bác biết rất nhiều chuyện. Tôi được nghe chuyện của bác từ khi bác còn là cậu nhóc trường làng cho đến khi tay trắng vào Sài Gòn lập nghiệp. Được nghe kể về chỗ tôi ở hiện tại ngày xưa là một ao đàm nuôi cá, cây cối rậm rạp, tòa án đối diện thực ra là của một tay buôn thuộc chế độ cũ,... Tôi còn được nghe giới thiệu thêm ở khu tôi sống toàn là những người có chức lớn, rồi những "chiến công" dẹp loạn trong khu phố của bác và cả những câu chuyện rất đời thường của những người sống trong khu trọ cùng tôi. Phải công nhận một điều, bác chủ nhà tôi quan sát rất tốt và lúc này tôi mới biết, bác rất hay nói chuyện với mọi người trọ trong nhà, tôi chắc là đứa hiếm hoi còn sót lại do suốt ngày tôi chạy ngoài đường không. Từ đó ấn tượng của tôi vè bác thay đổi hẳn.

Ngày tôi mở quán, bác là người quét dọn khoảng sân trước nhà giúp tôi, là người dũng cảm "tiên phòng" mở hàng cho tôi mặc dù chẳng biết tôi bán cái bánh gì thấy lạ hoắc, bác còn cầm bánh đi giới thiệu giúp tôi nữa, và tôi biết thêm một điều, hàng xóm xung quanh cũng rất quý bác. Thấy những đứa trẻ gặp bác đều khoanh tay lễ phép "Con chào ông" là đủ hiểu. Tự nhiên tôi thấy bác giống mấy ông phật mà mỗi tết tôi vẫn hay thấy trên mấy ngôi chùa khi đi cùng mấy đứa bạn ở quê.

Những ngày sau đó, chiều nào bác cũng xuống giúp tôi một tay dọn dẹp khoảng sân trước nhà, không những thế bác còn kêu con bác xuống phụ khi khách đông. Tôi nướng bánh biếu bác nhưng bác nhất định trả tiền cho bằng được. Khi tôi bán bánh, sợ tôi bị dân phòng hỏi thăm nên bác lúc nào cũng ngồi ngay trên hiên nhà và nhìn xuống. Tôi vẫn hay nói đùa với mấy đứa bạn của tôi rằng tôi có bảo kê ngồi trên nên chẳng sợ gì nữa.

Nhớ những bữa đầu, tôi nướng toàn bánh mắm, mùi mắm bay khắp ngõ, và có một bà hàng xóm khó tính đã gọi điện qua mắng vốn bác, nói bác đừng cho tôi bán nữa. Nhưng thay vì xuống bắt tôi dẹp lò, bác lại đứng ra bảo vệ tôi và nạt lại bà hàng xóm nọ khiến bà ta cứng họng. Tất nhiên sau đó bác xuống kể liền với tôi nhưng kèm theo một lời trấn an: "Cứ yên tâm mà bán, bà ấy có qua thì bấm chuông kêu bác xuống để bác giải quyết cho" (^^). Tôi cảng thấy quý bác ghê gớm, gặp bạn chắc cùng giống tôi mà thôi :)

Những ngày đầu bán, tối trời thường hay mưa, bác cũng lo giúp tôi. Hôm nào thấy trời kéo cơn là bác lại qua hỏi trời mưa đấy có bán được không. Khi tôi quyết đinh làm cái bạt để che mưa, bác đồng ý liền. Do mặt bằng trước nhà bác cho văn phòng luật sư thuê, nên tôi phải làm sao đó không làm ảnh hưởng đến chỗ người ta làm việc ban ngày. Vậy nên làm bạt che phải tháo ra được dễ dàng. Ngày tôi làm bạt che, bác phụ tôi từ chiều đến tối mịt, quên luôn cả ăn cơm. Bác còn lôi đục, búa ra để đục nền sân cho tôi chống cây. Tôi cảm thấy bác giống như bố tôi ở quê vậy.

Rồi tôi quyết định thuê thêm căn phòng ở tầng trệt để đựng đồ bán và cũng là để tiện cho việc dọn hàng ra vô. Khi nghe tôi hỏi thuê, bác cũng tỏ vẻ ái ngại giúp tôi, vì tiền phòng này tôi phải gánh hết, thêm một phần của phòng tôi đang ở trước giờ nữa tính ra một tháng tôi cũng phải trả gần 3 triệu tiền thuê. Bác lo tôi gánh không nổi, nhưng thấy tôi kiên quyết, bác cũng đồng ý. Từ ngày thuê phòng, tôi chuyển hẳn xuống đó ở, và bác cũng hay ghé phòng để nói chuyện với tôi. Nhiều khi cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, cứ đi ngang qua phòng thấy tôi ở trong là bác vào hỏi thăm vài câu, kể chuyện khu phố, phòng trọ. Nhờ vậy mà tôi cũng nắm rõ tình hình trong khu tôi ở hơn. Nói bác là thông tấn xã khu phố cũng chẳng sai. :)

Kết

Kể về bác chủ nhà, có lẽ kể đến sáng mai cũng chưa hết, nhưng chắc đọc cũng mỏi mắt và tôi đánh máy cũng mỏi tay, nên tôi tạm kết việc PR cho bác chủ nhà tôi ở đây. Tôi chỉ muốn kết lại một chút cho bài viết về bác bằng một lời cảm ơn chân thành gửi đến bác. Nếu không có bác, thực sự tôi sẽ rất khó có thể mở và duy trì được quán bánh tráng nướng nhỏ của tôi. Và bác cũng dạy tôi hiểu rằng: làm người sống trên đời, hãy biết sống cho đi và đừng mong nhận lại.

P/S: Vẫn chưa chụp được hình của bác chủ nhà để khoe với mọi người T.T



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến