Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

KHÁCH HÀNG ĐẶC BIỆT

Chiều hôm qua, khi bắt đầu mở quán, tôi đã được gặp một vị khách hàng rất đặc biệt.
Đặc biệt, không phải vì đó là một người nổi tiếng.
Đặc biệt, cũng chẳng phải vì đó là một người thân quen đối với tôi
Mà đặc biệt, bởi người khách hàng ấy đã đem lại cho tôi những suy nghĩ đặc biệt, về tiệm bánh tráng của tôi.

Vị khách đó là một phụ nữ gần 40 tuổi, ghé vào quán tôi khi trời bắt đầu đổ mưa. Khi chị dựng xe để vào quán, tôi cũng chưa có ấn tượng gì đặc biệt về chị, chỉ nghĩ là một khách hàng ghé quán để trú mưa. Tôi chỉ kịp mời chị ngồi và nói chị đợi tôi một lát để căng bạt che mưa cho xong, cũng là để đợi lò rực lửa. Lúc yên tâm về việc che chắn mưa, tôi mới bắt đầu nướng bánh cho chị. Chị kêu một chiếc bánh hành nhiều mắm ruốc và một chiếc bánh trứng cút nhiều hành, lúc này tôi mới để ý giọng chị đậm chất miền Trung. Trong lúc tôi nướng bánh, chị ngồi nói chuyện cùng em trai tôi, dù không nghe rõ câu chuyện nhưng tôi cảm nhận được ở chị những nét rất giản dị, chân chất của một người dân quê (mặc dù nhìn cách chị ăn mặc và chiếc xe chị đi rõ ràng là phong cách của dân thành thị). Nướng cho chị cái đầu tiên thì có một vài khách hàng ghé tới mua về, nên tôi phải ưu tiên làm trước cho họ, lò chưa rực nên nướng cũng hơi lâu, và chị cũng phải đợi cả gần 15 phút mới có chiếc bánh thứ hai, nhưng chị chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu, ngược lại còn tỏ vẻ thông cảm. Khi tôi đem chiếc bánh thứ hai vào, chị nhìn tôi hỏi:" Hai đứa nướng thế này liệu có kịp cho khách không?". Lúc ấy cũng chưa có khách nên tôi đứng nói chuyện với chị một chút.

Câu chuyện của chúng tôi từ việc hỏi thăm ban đầu đã đi sâu vào vấn đề "định hướng cho tương lai". Chị vừa ăn bánh, vừa kể cho tôi nghe về chị. Chị nói chị là dân nông thôn, học hành chẳng bằng ai nên chị không học cao, nhưng chị lại được cái nhanh nhẹn và chịu khó làm ăn, nên hiện tại cuộc sống cũng ổn định. Chị cũng nói chị vốn dân nhà quê, nên dù vào Sài Gòn bao nhiêu năm nay, chị vẫn giữ nguyên những nét nhà quê của mình, từ giọng nói đến tính cách. Chị bảo:"Mình nhà quê thì cứ tự nhân là nhà quê, chẳng có gì mà phải giấu cái đó cả, quan trọng là mình có chịu khó làm ăn bằng chính sức lực của mình hay thôi chứ". Chị kê chị tuy học hành chẳng bằng ai nhưng chồng chị lại là một MBA, nên chị chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém ai điều gì, kể cà chuyện học vấn.

Rồi chị quay qua nói về chuyện tôi bán bánh tráng. Chị nói: "Tao thấy mày cứ bán bánh tráng vậy mà ngon, có đồng ra đồng vào mỗi ngày, lại chẳng phải lo nghĩ chuyện công ty, thích làm gì thì làm nấy,chẳng ai cấm quản. Chứ giờ ra xin việc, lương tháng chỉ được 3-4 triệu thì cũng chẳng ăn thua gì, mà lại còn cực đủ điều". Chỉ kể chị có đứa cháu học trường quốc tế mà giờ ra trường, muốn xin vào công ty cũng phải lót tay cả trăm triệu mới vào được, mà vào rồi toàn bị sai vặt nữa. Cuộc sống thật chẳng dễ dàng gì. Nhưng chị kết luận một câu:" Cứ chịu khó làm ăn thì chẳng sợ gì chết đói, chẳng quan trọng là mình làm gì, miễn là mình không ăn cướp ăn trộm gì của ai là được, như mày cứ nướng bánh như vậy tao lại thấy có cơ hội nhiều hơn mấy đứa đi làm công ty".

Nghe chị nói, tôi tự nhiên cảm thấy thoải mái trong lòng, những lo âu phiền muộn bữa giờ cứ như được xua tan đi hết. Thời gian gần đây, tự nhiên tôi cảm thấy như mình bị lạc mất phương hướng, tôi cũng cảm thấy mất dần niềm tin nơi quán nhỏ của mình. Tôi cứ trằn trọc với câu hỏi:"Cứ tiếp tục duy trì quán nhỏ này liệu có là một hướng đi đúng hay không?", đôi lúc tôi cũng nghĩ đến việc lôi cái bằng tốt nghiệp ra để đi xin việc đâu đó làm cho ổn định. Nhưng sau khi được nói chuyện với chị, tôi dần cảm thấy mình vẫn đang đi đúng hướng, tôi cần phải tiếp tục theo đuổi mục tiêu mà tôi đã đề ra từ khi mở quán này. Khởi đầu thì chẳng bao giờ là dễ dàng, có những người phải khởi đầu ba bốn thậm chí cả chục lần, gặp bao nhiêu thất bại rồi họ mới thành công được mà, còn tôi hiện tại, thực sự vẫn chưa phải gọi là thất bại, chỉ là tôi chưa cố găng hết sức để giới thiệu quán bánh nướng của tôi với mọi người. Niềm tin của tôi lại được củng cố, từ một con người xa lạ nhưng có cảm giác như thân thiết đã từ lâu lắm.

Chị ngồi nói chuyện thêm một lát thì về, chị đưa tiền nhưng không chịu nhận tiền thối lại của tôi và nói:" Thôi coi như tao bo mở hàng, ráng mà làm ăn cho tốt nhé! Tao mở hàng là hay lắm đấy, bữa sau tao dẫn chống tao lại ăn". Tôi gật đầu cảm ơn, rồi sực nhớ mẹ mới gửi xuống mấy nải chuối, tôi liền chạy vào lấy tặng chị 1 nải, chị chẳng khách sáo làm gì, rồi quay đầu xe đi về.

Tôi đứng nhìn một lát rồi mỉm cười bước vào, quả thật chị rất đặc biệt. Cảm ơn chị đã giúp tôi có thêm niềm tin và động lực.

Và hôm qua là một ngày đắt khách của quán tôi. Đúng là chị mở hàng hay thật đấy :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến