Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

NHẬT KÝ NGÀY 13

Ngày 13 - vắng....


Thứ tư, ngày 13, tháng 8, năm 2014...

Hôm nay, lẽ ra tôi định viết về những điều may mắn đã đến với tôi khi bắt đầu mở quán Bánh Tráng Lạc Lâm, nhưng không hiểu sao tôi viết đi, viết lại mà vẫn không ưng ý với bài viết của mình, bởi tôi thấy hoàn toàn không có tí tẹo cảm xúc nào cả. Chẳng biết cái con số 13 có ảnh hưởng gì đến tâm trạng của tôi hôm nay không nữa. Nhưng tôi chỉ biết một điều chắc chắn, hôm nay là ngày 13.

13 - số xui? Tôi cũng chẳng biết có xui hay không, chỉ biết giá bánh Trứng - Nâm mèo của quán tôi là 13 ngàn đồng. Và hôm nay, tôi đã nhìn còn số 13 ấy đến cả chục lần trên cái lịch treo tường của bác chủ nhà ngay chỗ cầu thang. Nhưng tôi chẳng quan tâm, cũng chỉ là một ngày thôi mà, nhưng là một ngày đẹp trời, mà tôi thì thích đẹp trời, đặc biệt vào buổi chiều tối, khi tôi bán bánh tráng nướng.
Trời không gợn chút mây, 6 giờ chiều mà vẫn sáng trưng như ban ngày, còn tôi thì ngồi nghịch than "hóng" khách. Có một điều lạ là hôm nào trời đẹp là hôm đó quán tôi vắng khách hơn so với những ngày trời chuyển cơn mưa. Hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ. Nhưng tôi thì đã quá quen với cảnh này rồi và cũng không lấy gì làm buồn rầu cho lắm. Rảnh rỗi tôi tranh thủ lôi cuốn sách mới mua ra đọc cho đỡ phí thời gian.Và những cuốn sách tạo động lực kiểu như cuốn sách tối nay tôi đọc cũng giúp tôi rất nhiều trong việc tự động viên bản thân không được bỏ cuộc, nhờ vậy mà tôi vẫn còn tiếp tục bán bánh, không chắc tôi đã xin việc ở đâu đó và từ bỏ con đường của mình đã chọn rồi.
À quên khoe, hôm nay tôi mới đặt thêm một bảng menu to bự ngay cạnh lò nướng để khách hàng mua về dễ chọn và người qua đường cũng biết là Bánh tráng Lạc Lâm gì gì đó nó bán cái gì. Thấy cũng hiệu quả chút chút khi ai đi ngang qua cũng ngó cái bảng. Nhưng ngẫm lại, không biết có phải do chữ tôi "đẹp" quá khiến người ta phải ngắm nhìn hay không nữa, khả năng này có vẻ dễ xảy ra (công nhận chữ tôi nắn nót "đẹp " thật T.T). Nhưng nói chung cũng nhờ tấm bảng ấy mà có một số khách đi đường thấy tò mò nên ghé lại hỏi rồi mua thử bánh.
Thỉnh thoảng mới có khách ghé mua đem đi nên tôi vẫn tiếp tục có thời gian ôm cuốn sách. Trời tối, tôi đọc sách dưới ánh đèn vàng của điện đường, không sáng lắm nhưng cũng đủ đọc thấy chữ. Đọc được một lát tôi nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi rồi, và tôi bắt đầu thấy thiếu thiếu một điều gì đó, chính xác là một người, bạn gái tôi. Bình thường giờ này là bạn gái tôi đã ghé để phụ tôi nướng bánh rồi, tôi tự nhủ:" Chắc là công ty có việc nên về trễ", rồi lại cắm đầu vào cuốn sách. Nhưng chữ nghĩa bắt đầu nhảy múa đi đâu đó chứ không còn nhảy vào đầu tôi nữa, chắc là do cái sự ngóng trông kia nó tạo ra một rào cản khiến mấy con chữ không thể vượt rào mà vào được trong não tôi. Tôi đành để cuốn sách qua một bên và lại quay qua...nghịch than (thú vui tao nhã mỗi khi quán vắng T.T)
Cũng may sao có người bạn thân ghé quán, và dẫn theo một bạn nữ xinh xắn nữa. Vậy là có người nói chuyện, mặc dù cũng chỉ nói được chút ít chứ không nhiều. Mà cũng vui, cứ bữa nào vắng khách là thể nào người bạn này cũng đến và kéo theo vài người khác nữa đến giống như kiểu anh hùng đến cứu mỹ nhân ấy (có vẻ hơi ngược ngược ;)))). À nhân tiện nói về người bạn này thì bạn nữ xinh xắn đi cùng là gái Hà Nội (không liên quan mấy nhưng thôi kệ ^^). Ban ấy vào nam công tác, và bị người bạn của tôi dụ dỗ đi dạo quanh Sài Gòn, tất nhiên không thể bỏ rơi quán bánh tráng nướng của tôi rồi. Nghe nói con gái Hà Nội khó gần lắm, nhưng mình thấy cô bạn này hết sức dễ gần và cũng rất dễ thương nữa. Bạn ý rất tự nhiên và điểm mà tôi thích nhất đó là bạn ý khen bánh ngon (tự sướng tí ^^). Nói chuyện một lát thì phát hiện ra bạn ý cũng có cùng quê gốc với tôi là ở Hải Dương, mặc dù 23 năm sống trên đời này tôi chưa một lần được biết đất Hải Dương màu gì, nhưng cứ cùng một điểm gì đó chung là vui rồi :).
Ngồi được 1 lát thì 2 cô gái ấy cũng tạm biệt tôi để tiếp tục dạo phố, bỏ lại tôi quay lại với một sự trống trải như lúc ban đầu. Lúc này đã là 8 giờ 20, vậy là bạn gái tôi tối nay không qua. Tôi gọi điện thử, điện thoại tắt máy. Chắc hết pin. Coi như hết liên lạc. Tôi lại quay lại với niềm vui nhỏ nhỏ của mình - nghich than - để cảm thấy bớt cô đơn (mặc dù thằng em tôi vẫn luôn ngồi ngay gần đó từ đầu buổi đến giờ). Quả thật, yêu đương nó cũng có cái khổ của nó.
Cầm cự được đến 9 giờ, thấy tình hình khách không còn, tôi quyết định dọn hàng sớm. Coi như kết thúc một ngày buôn bán không được khả quan cho lắm, nhưng vẫn may là đủ tiền để sáng mai đi chợ. Nhớ lại tựa đề cuốn sách tôi đang đọc dở và tự nhủ với lòng: Hôm nay ta giàu có (thiếu chút hơi người thôi :) ).

Tóm lại, hôm nay ngày 13, và tôi thì thấy nó vẫn như những ngày khác, chẳng có điều gì xui xẻo xảy ra cả, và tôi cũng bán được 1 cái bánh trứng nấm mèo giá 13 ngàn đồng hẳn hoi. Rút ra một điều: chẳng có ngày nào là ngày xui cả, chỉ có ngày ta nghĩ ta gặp xui mà thôi!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến