Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

NHỮNG ĐIỀU VỤN VẶT VỀ BÁNH TRÁNG LẠC LÂM

Hôm nay tự nhiên không muốn viết về một chủ đề hay một câu chuyện gì cụ thể, thay vào đó tôi sẽ hơi lan man, liên miên về những mẩu chuyện nhỏ, những suy nghĩ thoáng qua về tiệm bánh nhỏ của tôi. Đôi khi, những điều vụn vặt lại tạo nên một bức tranh thú vị, biết đâu đấy :). Nào bắt đầu thôi ^^

Bắt đầu bằng cái gì bây giờ nhỉ? Vì nói thật hiện tại trong đầu tôi lúc này trống rỗng, có lẽ là do cả buổi sáng mò mẫm đường bên khu Gò Vấp để đem xe đạp cho người thân của tôi ở bên đó. Chạy vòng vòng từ 8 giờ 45 đến 10 giờ 30 mới tìm được. Đó là lý do tại sao tôi luôn e ngại mỗi lần qua Gò Vấp tìm nhà ai đó, chưa kể lần này tôi đạp xe nữa. Ta nói nó phê như con tê tê. Sau khi gửi đượcchiếc xe cho người cần nhận, tôi vác cái xác đi bộ tìm trạm xe buýt, thì vô tình phát hiện chỗ ấy ngay gần nhà bà tôi. Nghĩ ngợi một chút tôi quyết định vào thăm bà. Cũng lâu lắm rồi tôi không ghé, nhưng đúng là họ hàng máu mủ, dù cách xa mấy khi gặp lại vẫn thân thiết như thể vẫn thường xuyên gặp nhau vậy. Ông bà hỏi thăm đủ chuyện, khi nghe tôi kể mỗi buổi chiều nướng bánh tráng, ông bà ai cũng khen: "Thằng này giỏi". Tự nhiên thấy vui vui. :)

Mấy hôm nay thời tiết thất thường, khiến một thằng ít bị bệnh như tôi cũng phải đổ bệnh. Trong người lúc nào cũng mệt mỏi, mũi thì sụt sịt, cổ họng thì đau nhức, chỉ muốn nằm một chỗ. Nhưng mỗi lần nằm lâu một chút, tôi lại thấy tiếc tiếc và lại ngồi dậy để tiếp tục hoàn thành những công việc còn dang dở. Mỗi buổi chiều, tôi luôn phải đấu tranh nội tâm giữa việc bán hay không bán hàng, bởi mệt mỏi nên sinh ra lười biếng chả muốn làm gì. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn cầm con dao và thái hành, một hành động thể hiện thái độ dứt khoát bán hàng của tôi. Tuy nhiên do bệnh nên nhiều lúc tôi nướng bánh xong mà thấy không có tí cảm xúc nào trong đó cả, vì trước giờ mỗi chiếc bánh nướng tôi đều mong muốn nó sẽ khiến người ăn cảm thấy ngon miệng, còn khi mệt mỏi, tôi nhiều khi chỉ mong đến giờ để dọn hàng vào đi ngủ mà thôi. Nên thực sự cảm thấy có lỗi với những khách hàng đã mua bánh của tôi trong những ngày tôi bị cảm, vì bánh họ ăn vẫn thiếu một chút sự quan tâm. 

Mấy ngày trời mưa, giăng tấm bạt ra che nhưng vẫn không ngăn nổi mưa hắt mỗi khi nổi gió, ngồi nướng bánh vừa lo nước bắn vào lò, vừa lo khách hàng bị ướt, đặc biệt là khách hàng mua về. Những lúc trời mưa to mà có khách ghé qua, thực sự tôi cảm thấy mình may mắn vô cùng, và cũng cảm ơn những vị khách ấy vô cùng. Nếu không có họ, có lẽ tôi cứ phải ăn bánh trừ cơm mỗi tối miết quá, vì Sài Gòn đang vào mùa mưa bão mà. Cũng chính vì lý do đó, nên dù trời mưa nhưng tôi vẫn dọn hàng ra, không phải mong sẽ bán được nhiều, mà chỉ để lỡ có ai muốn mua bánh khi họ ghé tới sẽ có cho họ, vì dù sao, họ cũng đã lặn lội mưa gió tới quán, mà quán không mở nữa thì thật có lỗi vô cùng.

Những lúc vắng khách, tôi thường có thói quen đọc sách để thời gian trôi qua không bị phí. Đọc sách dưới ánh đèn vàng cũng thú vị lắm, nó khiến ta tập trung hơn rất nhiều, tuy đôi lúc vẫn phải ngước lên xem có khách ghé qua hay không. Nhờ tranh thủ như vậy nên tôi cũng đọc được thêm mấy cuốn sách rồi, và mỗi lần đọc xong 1 cuốn sách, thế nào tôi cũng có những ý tưởng mới để áp dụng cho quán bánh của mình. Thật thú vị :)

Và bây giờ trời đang mưa, nó cũng khiến máu lười của tôi nổi lên, nhưng có lẽ tôi phải dừng việc viết lan man của mình tại đây để lên lầu lôi bè lũ hành lá ra xử đẹp tụi nó, chuẩn bị cho buổi bán chiều nay. Mưa sớm thế này hi vọng lát trời sẽ bớt mưa. Mưa quá tôi cũng buồn chứ :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến