Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

NHỮNG NGÀY THỨ BẢY

Chương trinh dành cho ngày thứ bảy của Bánh Tráng Lạc Lâm

Kỳ vọng

Tối thứ bảy luôn là khoảng thời gian thích hợp nhất để gặp gỡ, đi chơi cùng bạn bè và người yêu, bởi đó là khi vừa kết thúc một tuần học tập, làm việc mệt mỏi, và ngày sau đó là chủ nhật để tạm quên đi những áp lực. Do đó, thứ bảy người ta có xu hướng ra ngoài đường nhiều hơn là ở nhà. Mà đã ra đường thì tất nhiên chỉ có một trong hai là đi ăn hoặc đi uống hoặc cả hai. Và với tư duy vô cùng logic như vậy thì tiệm bánh tráng của tôi tràn trề kỳ vọng vào những ngày thứ bảy đông khách.

Đời không như là mơ

Quả thế, suy nghĩ cũng là chỉ nằm trong đầu một người, còn thực tế xảy ra thì nó lại thuộc về một phạm trù khác mà ta khó có thể biết được nó đi đến đâu. Và tôi cũng không biết khách hàng của mình đi đến đâu vào mỗi tối thứ bảy, chỉ biết một điều là rất ít khách ghé quán tôi vào ngày này. Và sau gần hai tháng mở quán, tôi đi đến một kết luận không mấy khả quan chút nào: Thứ bảy là ngày vắng khách nhất trong tuần. Quả thật, đời không như là mơ! Có lẽ, thứ bảy dân tình tập trung về hướng quận 1 hết rồi. Lúc này mới thấy vị trí quán của mình chịu nhiều thiệt thòi (vì vắng người qua lại quá mà).

Buông xuôi?

Mỗi thứ bảy, ngồi ngắm sao ngắm trăng, tự nướng tự ăn, tự pha tự uống và trong đầu luôn suy nghĩ: Làm sao để khách hàng đến với quán vào thứ bảy đây? Chẳng lẽ buông xuôi như vậy? Phải làm gì đó đi chứ!
Cuối cùng thì cũng có ý tưởng biến ngày thứ bảy thành ngày "Happy Day" (giống mấy rạp chiếu phim vậy). Nghĩ là phải làm liền. Nên ngay khi ý tưởng đó xuất hiện, tôi liền vạch ra những việc phải làm để biến nó thành hiện thực. 
Đầu tiên chắc chắn là phải giảm giá để thu hút khách đến nhiều hơn. Giảm giá thì bao nhiêu cho phù hợp. Vì giảm ít thì khách hàng không cảm thấy bị/... kích thích, còn nếu giảm nhiều thì mình lại không có lời. Nói chung cũng đau dầu vụ giảm giá này lắm.
Giảm giá không thôi thì vẫn chưa đủ, cần phải có cái gì đó tặng cho khách hàng mua bánh với tổng giá trị lớn (với quán Bánh Tráng Lạc Lâm thì 50,.000 đồng là lớn rồi). Mà tặng thì phải tặng cái gì đó ý nghĩa và có giá trị sử dụng thực tế một chút. Lại thêm một vấn đề phải suy nghĩ.
Vẫn cần thêm điểm nhấn gì nữa, và tôi nghĩ ngay đến việc áp dụng những món pha chế học được để đặc biệt bán trong ngày này. Cái này thì đơn giản hơn vì tôi đã có sẵn một menu dài những món thức uống, chỉ việc chọn ra là xong. Nhưng vấn đề ở đây là tìm nguồn nguyên liệu cho phù hợp bởi đồ pha chế không rẻ chút nào.
Thấy có vẻ ổn ổn, bắt tay vào truyền thông ngay lập tức, và Facebook được chọn mặt gửi vàng. Suy nghĩ một chút thì ra cái tên: Thứ Bảy Vui Vẻ cùng BTLL (Bánh Tráng Lạc Lâm ý ạ ^^). Bài đăng nhanh chóng được đăng tải lên vào chiều thứ Sáu và tiếp tục được nhắc lại vào ngày thứ Bảy với hi vọng là sẽ tiếp cận được nhiều người.

Gấp rút chuẩn bị

Sau khi truyền thông đâu vào đấy, bây giờ chỉ còn cần chuẩn bị những đồ như đã dự kiến nữa là xong. Trong đó vật liệu để pha chế món uống đặc biệt là khó kiếm nhất vì là hàng ngoại và ít phổ biến. Maxi Mart được tôi  chọn mặt gửi vàng để tìm kiếm những thứ tôi lên sẵn. Nhưng đau khổ là lục hết cái siêu thi to đùng đoàng cũng không kiếm được lon nước ép gừng. Cuối cùng đành phải chuyển đối tượng mục tiêu khác: Coop Mart. Trời nắng nóng, chạy xe máy ngoài đường cũng thật khó chịu, cũng may Coop gần nhà. Bước vào siêu thị với một khí thế hừng hực và hi vọng tràn trề rằng tôi sẽ tìm được thứ mà tôi đang cần. Nhưng cuối cùng thì kết quả vẫn vậy.Đúng là hàng hiếm.
Tôi đành trở về chỗ trọ để giải quyết cái bao tử của mình một lát rồi bắt đầu gói quà một cách tỉ mẩn (nói thật tôi không có khiếu mấy khoản này lắm, nhưng không có ai nên đành phải tự lực cánh sinh thôi). Sau khi gói xong quà (gồm vài cuốn sổ tay và thêm em Danboo làm bằng que đè lưỡi), tôi chợt nghĩ ra một món nước mới có thể thay thế được món mà tôi định làm. Thế là ngay lập tức, tôi gọi em trai tôi dậy nhờ đi mua thêm một ít vật liệu. Vậy là ổn, coi như mọi thứ đã sẵn sàng. À tôi còn phải viết cái bảng thông báo chương trình khuyến mại nữa chứ (lại một vấn đề to bự với một thằng chẳng có chút óc thẩm mỹ và cái hoa tay nào như tôi, nhưng tôi không làm thì ai làm bây giờ, nên lại tự lực cánh sinh ^^).

Dọn hàng

Tới giờ, tôi chuẩn bị lò cũng như các đồ dùng nướng bánh. Nhưng đùng một cái trời mưa to và dường như không thấy dấu hiệu sẽ tạnh. Nhưng gặp cảnh này cũng nhiều lần rồi nên tôi cũng không mấy lo lắng, vẫn cứ tiếp tục chuẩn bị đồ đạc cho xong. Và đúng như dự đoán, nửa tiếng sau trời hết mưa, và tôi cũng nhanh chóng dọn hàng ra để sẵn sàng cho một ngày thứ bảy vui vẻ và đầy hi vọng. Dường như trời cũng thương tôi nên sau cơn mưa, trời trở nên đẹp lạ lùng :)

Và đời...lại không như là mơ

Cũng ngại lắm nhưng mà vẫn phải nói ra một sự thật đau lòng là điệp khúc cũ vẫn lặp lại. Quán vẫn vắng vào ngày thứ bảy. Tôi lại ngồi nghịch than và bắt đầu phân tích lý do tại sao? Và sau khi suy nghĩ một hồi thì tôi thấy có một khả năng khiến cho quán tôi vẫn vắng khách, đó là hiệu quả truyền thông chưa cao. Cũng đúng một phần nào đó khi Fanpage Bánh Tráng Lạc Lâm vẫn rất ít người biết đến, trang cá nhân của tôi thì cũng y chang vậy. Chưa kể là tôi chọn thời điểm đăng bài vào tối thứ 6, sáng thứ 7, hai khoảng thời gian mà tôi nhận thấy lượng người vào Facebook và chăm chỉ lướt dạo thấp hơn hẳn so với những ngày thường.
Tất nhiên đó chỉ là một lý do mà tôi nghĩ ra, có thể có nhiều lý do khác. Ví dụ như chương trình tôi đưa ra không được hấp dẫn, vị trí quán tôi quá hẻo lánh hoặc xấu hơn là do bánh tôi vẫn chưa được hoàn thiện,...
Nhưng mà cũng may, quán tôi vẫn có khách ghé thăm :)

Không bỏ cuộc

Đó là điều tôi vẫn luôn tự nhủ mình vào những ngày vắng khách và khi tôi bắt đầu thấy mất niềm tin vào bản thân mình và vào tiệm bánh nhỏ của tôi. Tôi biết mình còn phải cố gắng rất nhiều để có thể thực hiện được điều mà tôi muốn. Khi gặp những khó khăn, nếu mình tránh né hay bỏ cuộc,chắc chắn mình sẽ không thể lớn lên được, vậy nên tôi cần phải đối diện với khó khắn và tìm cách vượt qua được nó, và tôi tin mình sẽ làm được, vì những cuốn sách tôi đọc đã dạy tôi rằng: Hãy cứ tin thì sẽ được, vì chỉ cần niềm tin của bản thân đủ lớn thì không gì là không thể thực hiện được. 

Và nếu bạn đã đọc bài viết này tới đây, và bạn cũng từng ghé qua tiệm bánh nhỏ của tôi, tôi rất muốn nhận được ý kiến phản hồi của bạn về những điều gì bạn thấy chưa hài lòng về nó, và nếu được bạn có thể gợi ý cho tôi cách để khắc phục. Tôi thực sự cảm ơn bạn rất nhiều vì hành động đó, bởi nếu không biết vấn đề của mình nằm ở đâu thì chẳng bao giờ có thể tìm ra giải pháp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến