Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

BÁNH TRÁNG LẠC LÂM - NGÀY MƯA RÀO


Hôm nay, khi đang bán hàng, trời tự nhiên đổ một trận mưa lớn. Mưa đến nhanh khiến nước hắt hết cả vào lò, làm dập đi một phần lò than đang cháy. Cũng may vẫn còn một nửa lò than hồng còn lại, đủ để tôi vẫn tiếp tục nướng bánh được. Cơn mưa đến nhanh rồi qua đi cũng rất nhanh, đúng là kiểu mưa của Sài Gòn: mưa tùy hứng!

Và hôm nay, nói hình tượng một xíu,  bản thân tôi cũng bị một trận mưa rào đến bất chợt trong tâm trí mình. Cơn mưa ấy đến từ bác chủ nhà của tôi. Trong khi tôi đang nướng bánh, bất chợt nghe một giọng nói lớn từ phái sau với vẻ rất tức giận, quay lại thì thấy bác chủ nhà trọ của tôi đâng đứng...đuổi khách trong quán ra với vẻ mặt vô cùng giận dữ, tôi chưa bao giờ thấy bác giận như vậy từ trước đến giờ. Đọc đến đây chắc các bạn cảm thấy bác chủ nhà của tôi thật quá đáng đúng không? Tôi lúc đầu cũng nghĩ như vậy, và cảm thấy thực sự bất mãn. Tôi liền bỏ lò nướng và vào đứng giữa bác và các khách hàng của tôi nhằm tìm cách xoa dịu bớt tình hình. Nguyên do bác giận dữ và đuổi khách của tôi về là vì công an phường đã gọi điện xuống nhắc nhở vì quán của tôi ồn ào quá (có ai đó đã chủ động gọi điện báo công an). Tôi cũng chẳng biết phải làm gì khác hơn là vừa xin lỗi bác, vừa quay qua xin lỗi khách hàng của mình mong các bạn thông cảm.

Sau khi bị một trận mưa dội qua như vậy, tôi cảm thấy xuống tinh thần, và bắt đầu suy nghĩ đến tình huống tối tệ nhất sẽ xảy đến với tôi và quán bánh nướng của minh: phải đóng cửa. Trong đầu tôi bắt đầu suy nghĩ đến việc phải tìm kiêm mặt bằng ở đâu đó để tiếp tục mở quán, đi kèm với đó là biết bao khó khăn xuất hiện. Tôi chẳng còn tâm trí đâu để tiêp tục bán nữa nên dập luôn lửa lò, dù rằng lúc đó mới chỉ gần 8 giờ 30 tối, và có một vài  khách hàng ghé qua bị tôi từ chối khéo. Tâm trí của tôi bắt đầu những suy nghĩ về tương lai gần nếu lỡ bị bắt phải đóng quán. Nào là phải đi tìm mặt bằng, rồi tìm chỗ ở, rồi lại phỉa bắt đầu lại từ đầu bằng việc tìm kiếm thêm khách hàng, bị mất những khách hàng quen trước giờ,... Nói chung những suy nghĩ cứ đên với tôi dồn dập như cơn bão chứ không phải là cơn mưa rào nữa.

Tôi mang cái tâm trạng ấy cho đến tận lúc dọn dẹp đồ vào. Sau khi dọn xong hết, tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế mây mà bác chủ nhà cho tôi, thở dài và lại nghĩ ngợi. Tự nhiên tôi thấy mệt mỏi và một chút gì đó chán nản. Có lẽ khó khăn bây giờ mới thực sự đến với tôi.

Đến giờ nhà trọ khóa cửa, bác chủ nhà như mọi khi xuống đổi ổ khóa, thấy tôi ở trong phòng bác có ghé lại bảo cần nói chuyện với tôi một lát. Tôi mời bác vào phòng và chuẩn bị sẵn tinh thần để nhận tin buồn sắp xảy ra. Nhưng bác chẳng đề cập đến việc sẽ không cho tôi tiếp tục mở quán nữa, thay vào đó bác nhắc tôi lần sau nên chú ý hơn vấn đề tiếng ồn này, vì do có một người hàng xóm vốn không mấy thiện cảm với việc tôi mở quán nên họ sẵn sàng báo công an mỗi lần có dịp thuận lợi, tất nhiên là muốn đóng cửa quán của tôi.  Ngoài ra phương chỗ tôi trọ đang được chọn là 1 phường trọng điểm của quận về vấn đề an ninh trật tự nên cũng sẽ thường xuyên có công an, dân phòng đi tuần tra. Bác nói nếu tôi muốn làm ăn lâu dài thì phải chú ý đến điều đó, vì nếu bị công an hỏi thăm, chỉ có tôi là người chịu chứ không phải ai khác. Lúc này tôi mới hiểu là bác chẳng trách gì tôi vụ vừa rồi, chẳng qua bác muốn bảo vệ cho tôi nên phải đóng vai người ác. Nếu không có bác có khi giờ này tôi đang được tạm giam ở tại công an phường rồi cũng nên. Và những suy nghĩ kiểu như đóng quán để tìm chỗ khác vào ngày mai đã biến mấy. Ừ thì tôi có thể sẽ chuyển chỗ bán cho thuận lợi hơn nhưng trước tiên, tôi cần phải thực hiện những điều tôi cần làm tại quán của tôi hiện tại đã.

May là tôi đã biết suy nghĩ trước khi quyết định.

Mưa rào, đến nhanh và cũng đi nhanh, rồi tiết trời sẽ dịu mát và dễ chịu hơn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến