Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

BÁNH TRÁNG LẠC LÂM - NHỮNG CHIẾC BÁNH TO


Nếu bạn chưa từng thưởng thức bánh tráng nướng ở Lạc Lâm quê tôi bao giờ, thì lần đầu khi ghé quán tôi, nhìn thấy những chiếc bánh chắc hẳn bạn sẽ xuất hiện một suy nghĩ trong đầu: Bánh nướng gì mà to quá vậy?  Và đó chính là một nét đặc biệt rất riêng của bánh nướng quê tôi.

Thực ra ở quê tôi, người ta gọi là bánh đa nướng, nhưng khi xuống tới đất Sài Gòn này, từ "bánh đa" có vẻ ít thông dụng, nên tôi đổi thành bánh tráng. Tất nhiên vẫn có những khách hàng là người gốc Bắc khi thấy chiếc bánh của tôi thì liền nhận định: "Đây là bánh đa chứ bánh tráng gì mà to vậy." Ừ thì đúng là bánh đa thật mà :)

Vì đặc tính to và dày hơn nhiều so với những loại bánh tráng nướng khác, nên khi nướng bánh cũng tốn nhiều thời gian hơn, chưa kể nếu lò than chưa rực lửa, thì thời gian để nướng được 1 chiếc bánh là vô chừng. Nhiều khi khiến khách hàng phải đợi khá lâu. Nhưng hiện tại thì tôi đã cải thiện được phần nào vấn đề này, và chiếc bánh quê tôi cũng trở nên dễ thương hơn rất nhiều trong mắt tôi :)

Có nhiều khách hàng lần đầu ghé quán tôi, nhìn thực đơn thấy cũng ít món, liền kêu mỗi loại một cái. Nhưng thường thì chia bình quân ra, mỗi người ghé quán ăn dược khoảng 3 cái là hết sức vì no quá. Bởi chiếc bánh nướng của quê tôi vừa to, mà nguyên liệu chính làm ra chúng lại là gạo, vậy nên nếu bạn chưa ăn quen, chắc chắn sẽ ăn được khá ít.  Chẳng vậy mà tôi vẫn luôn đùa rằng:"Ai mà ăn được từ cái thứ 5 trở đi thì tôi sẽ chỉ tính tiền 4 cái mà thôi", nhưng mới chỉ có một khách hàng ăn được đến cái thứ 5 ở quán tôi ;).

Nói chung, bánh nướng quê tôi không phải để ăn một mình. Khi 2-3 người cùng ngồi ăn chung 1 chiếc bánh tráng nướng Lạc Lâm, bạn sẽ cảm thấy ngon hơn la khi ngồi ăn 1 mình. Hồi còn ở quê, mỗi lần đi ăn cùng mấy đứa bạn, cảm giác luôn rất vui vì đứa nào cũng canh me để giành ăn của nhau. Do bánh nướng lâu nên lúc nào cũng phải đợi  mới có bánh, mà thời gian tiêu thụ một cái bánh nhiều lúc chỉ tính bằng giây, nên đứa nào nhanh tay thì ăn được nhiều, chậm tay hay ngại gì đó thì ngồi ngó ráng chịu. Giờ nghĩ lại cũng thật là vui. Nếu chiếc bánh quê tôi nhỏ như bình thường, mỗi người 1 cái cầm ăn thì chắc sẽ không có những kỷ niệm vui như vậy.

Có người cũng khuyên tôi nên nướng chiếc bánh nhỏ để vừa nhanh mà người ta ăn cũng được nhiều hơn. Thật ra thì tôi cũng có đặt mẹ tôi tráng một ít bánh nhỏ, nhưng ít khi nào tôi đụng đến, vì đơn giản, tôi muốn giữ nguyên vẹn chiếc bánh quê tôi, từ hương vị dến hình dáng. Tất nhiên tôi vẫn phải tiếp tục tìm kiếm thêm những hương vị mới để hợp khẩu vị với người dân ở Sài Gòn này, nhưng chiếc bánh đã là một nét đặc trưng rất riêng của quê tôi, tôi muốn giữ nó nguyên vẹn. Tôi tin một lúc nào đó, khách hàng sẽ dần quen thuộc và yêu mến những chiếc bánh quê tôi hơn.

Và tôi cảm thấy rất hạnh phúc mỗi lần có khách hàng là người quê tôi ghé quán và nói rằng:"Lâu lắm rồi mới lại được ăn món bánh tráng của quê mình, vị y chang như ở Lạc Lâm làm vậy!"

Mỗi vùng đất lại có một nét đặc biệt riêng, và tôi mong muốn giữ được nét đặc biệt ấy trên mảnh đất quê người!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến