Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

BÁNH TRÁNG LẠC LÂM - NHỮNG NIỀM VUI GIẢN ĐƠN


Có những điều tưởng như đơn giản, nhưng lại đem đến cho ta những niềm vui và động lực to lớn, để ta tiếp tục vững bước trên đường đời.

Kể từ ngày bán bánh tráng nướng, mỗi ngày tôi luôn có những niềm vui cho riêng mình, và có 1 niềm vui lớn nhất mà tôi vẫn được đón nhận mỗi ngày, đó là dù trời mưa hay trời nắng, ngày nào tôi mở quán cũng có khách ghé qua. Và những niềm vui khác của tôi, cũng bắt nguồn từ những vị khách hàng.

Có buổi tối, trời mưa tầm tã suốt từ chiều tới tối, tôi lưỡng lự giữa việc dọn hàng ra hay không. Và cuối cùng nhờ 1 tin nhắn:"Tối nay anh bán không?", tôi ngay lập tức dọn hàng ra, và tối đó tôi phục vụ chỉ 1 khách hàng duy nhất. Nhưng tôi cảm thấy vui thực sự, vì vẫn có người lặn lội mưa gió ghé qua quán tôi ủng hộ, và vì vị khách ấy tôi cũng chưa quen trước đó. Và sau buổi tối dó, tôi có thêm một người bạn. Vậy là tôi quá lời rồi ;)

Có những khách hàng ghé qua quán tôi hỏi mua bánh với một khuôn mặt không mấy dễ chịu, nhưng chỉ qua một vài câu hỏi thăm, khuôn mặt họ dần giãn ra và xuất hiện những nụ cười, có một số khách hàng còn chủ động kể chuyện cho tôi nghe nữa, cảm thấy hạnh phúc lắm, vì mỗi lần như vậy, tôi biết mình đã phần nào làm tròn bổn phận phục vụ khách hàng bằng trái tim. Và tôi nhận ra rằng, chẳng có ai là lạnh lùng cả, chỉ là mình chưa biết cách giao tiếp để họ mở lòng ra mà thôi. 

Có những hôm, quán chưa mở đã có khách hàng đợi sẵn, đó là những vị khách nhỏ tuổi nhà gần chỗ tôi bán hàng, dù tôi có nói về nhà đợi chút xiu tôi dọn hàng xong rồi qua cho khỏi đợi lâu, nhưng mấy đứa nhỏ nhất quyết không chịu. Và thường thì hôm nào mấy đứa nhỏ mở hàng, hôm đó quán tôi nghỉ sớm vì hết hàng ;). Được nhìn những khuôn mặt háo hức đợi bánh nướng của tôi mà cảm thấy vui lắm, không vui sao được khi biết được những chiếc bánh mình làm ra sẽ đem đến cho những đứa trẻ đang đứng kia một niềm vui nho nhỏ.

Thi thoảng, tôi lại gặp một vài khách hàng họ nói rằng:" chiều chiều mở Facebook lên thấy có đăng hình mấy cái bánh tráng nướng, tự nhiên thấy thèm quá, thế là phải tạt ngang qua mua mới chịu được". Cảm thấy vui, vì ít nhất những việc mình làm cũng có ít nhiều hiệu quả. Đúng là không nhờ vào mạng xã hội, có lẽ rất ít người biết đến quán bánh nước của tôi hơn, vì quán tôi nằm ở một con đường khá vắng người qua lại.

Lâu lâu, có vài người bạn thích chụp hình ghé quán tôi, và lúc nào cũng thế, họ luôn lăm lắm máy ảnh hoặc chiếc điện thoại trong tay và canh chụp tôi cũng như những chiếc bánh nướng ở mọi góc độ. Buổi tối về bật FB lên, thấy mình được tag vào những hình ảnh ấy kèm theo những bài viết giới thiệu về quán của tôi. Cảm thấy hạnh phúc vì mình quen những người bạn như vậy.

Có một vài người bạn vẫn thường xuyên ghé quán, không chỉ để ủng hộ tôi mà còn để tâm sự với tôi về những vấn đề họ gặp phải, nhiều khi tôi cũng không thể cho họ một lời khuyên phù hợp nhưng tôi luôn đảm bảo họ có một người để lắng nghe họ một cách thật lòng. Và tôi vui vì họ tin tưởng để chia sẻ những câu chuyện của họ với tôi. Mỗi lần họ ra về với một tâm trạng tốt hơn, tôi cũng vui hơn rất nhiều.

Việc viết Blog của tôi về tiệm bánh tráng, có một thời gian tôi viết vì chỉ muốn làm sao đưa trang của mình lên top tìm kiếm, và ngày nào tôi cũng ráng viết, dù chẳng mấy hứng thú. Và rồi tôi bắt đầu tự hỏi bản thân: mình viết để làm gì? Và đọc lại bài viết đầu tiên của tôi, tôi đã có câu trả lời, tôi viết vì tôi muốn chia sẻ những cảm xúc, nhữn g câu chuyện rất thật của tôi và của tiệm bánh tráng với mọi người. Tôi không còn viết thường xuyên nữa, nhưng mỗi khi viết, tôi lại cảm thấy hứng thú và chỉ muốn viết, viết hoài thôi. Vui hơn nữa là tôi phát hiện ra, vẫn có những người đọc những bài viết của tôi, chia sẻ những bài viết của tôi, nghĩa là, tôi luôn có những người ủng hộ thầm lặng trên con đường tôi đang bước.

Và mỗi ngày, sau khi dọn dẹp xong, tôi thường ngồi thả lòng người và tự nhủ:"Tạ ơn Chúa vì một buổi bán hàng bính an", vậy là đủ cho 1 ngày với những niềm vui giản đơn từ tiệm bánh tráng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến