Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014

PHÍA CUỐI CON ĐƯỜNG....CÓ LẼ LÀ MỘT CON ĐƯỜNG KHÁC

Bánh Tráng Lạc Lâm cũng đã trải qua hơn 6 tháng từ khi bắt đầu mở cửa. Có thể nói 6 tháng qua, với tôi nó thực sự là một chặng đường dài với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, và tất nhiên là tôi đã có biết bao kỷ niệm cùng với tiệm bánh tráng của mình.

Đó là những ngày đầu tiên chạy lòng vòng quanh thành phố sắm sửa đồ, chạy có mấy ngày mà da đen nhẻm đi trông thấy, nhưng mà vui khi cảm thấy mình cũng đang ra dáng làm ông chủ.

Đó là buổi bán hàng đầu tiên, vì một lý do đơn giản là ngày không hợp nên phải bán sớm 1 ngày, lúc đó chẳng có chuẩn bị gì, có mỗi bánh tráng với mắm ruốc, vậy là ngày đầu tiên chỉ nướng toàn mắm ruốc, và những khách hàng đầu tiên toàn là người trong chỗ trọ. Hệ quả sau hôm đó là bác chủ nhà bị mấy người hàng xóm mắng vốn vì "nó bán cái gì mà nặng mùi quá, bay hết cả vào trong nhà". Cũng may bác chủ nhà thương nên nói giúp, nhờ vậy mà mới tiếp tục bán được ^^

Đó là những ngày đầu bán quán, bạn bè nô nức kéo đến, không phải để ăn bánh nướng mà chủ yếu là qua ủng hộ tinh thần thằng bạn trong những ngày đầu khó khăn, thế là quán mình lúc nào cũng đông nghẹt người, khiến mấy người đi ngang qua đều tò mò, thắc mắc, vì khúc đường này buổi tối vốn vắng koe mà, có người còn tưởng đây là quán bán đồ nhậu nữa chứ. Cũng nhờ có bạn bè mà Bánh Tráng Lạc Lâm cũng duy trì được tình trạng không phải lỗ vốn trong thời gian đầu tiên.

Đó là những lần gặp những khách hàng lạ đầu tiên, rồi dần dần khách lạ trở thành khách quen, rồi khách quen lại dẫn thêm khách lạ tới. Vui lắm khi mỗi lần có người khen bánh ngon, cũng nhiều lần bị chê bánh dở, cũng buồn nhưng rồi lại tự nhủ phải nỗ lực để bánh nó bớt dở đi, cứ ai góp ý điều gì là tiếp thu để mà cải tiến. Nhờ vậy mà cái menu lúc đầu có 3 món giờ nó thành hơn chục món. Cũng nhờ những góp ý, đóng góp từ khách hàng mà ra cả. Lúc đó mới hiểu câu:"Nhập gia tùy tục", mình ở Sài Gòn thì cũng cần có sự thay đổi phù hợp hơn với Sài Gòn.

Đó là những ngày trời mưa, lo chạy đi mượn dù của quán cà phê mở đối diện ban ngày, rồi sau đó thì đầu tư hẳn cái bạt che, nhưng nhiều khi mưa to quá cũng hắt hết vào bên trong. Mình ướt thì không sao, chỉ lo nước dập tắt lò với khiến khách hàng khó chịu. Cũng may là khách cũng thông cảm, không những không phàn nàn mà còn phụ mình dọn hàng mỗi khi mưa hắt vào. Chỉ vậy thôi mà cũng qua được những ngày mưa gió, bão bùng liên miên. Và có một điều thú vị là những ngày mưa khách lại ghé đông hơn ngày nắng. Một điều thú vị khó hiểu :)

Đó là những buổi tối vắng khách, con đường ngày thường vốn vắng lại càng trở nên vắng hơn nữa. Nhiều lúc cũng thấy nản lắm, nhưng luôn tự nhủ trong lòng là sẽ có khách hàng ghé quán mình thôi hoặc tự đông viên thì buôn bán cũng có lúc này lúc khác chứ, thế là lại ngồi, tranh thủ ngắm đường, ngắm đèn rồi cả ngắm trời nữa. Và vui cái là hơn 6 tháng qua, không có ngáy nào là quán không có khách ghé, vậy là vui rồi :)

Rồi cũng có những ngày đông khách, nướng không kịp, khách ngồi ăn ở lại đợi có khi cả 10-15 phút mới được một cái bánh, ăn 2 phút là xong rồi lại tiếp tục điệp khúc chờ đó nữa, tôi thì vừa nướng vừa phải xin lỗi khách hàng, mà được cái khách hàng đa số dễ tính, thấy đông cũng không trách móc gì, lâu lâu còn có người nhường lại cho khách mua về nữa. Những lúc ấy thấy thật cảm ơn những khách hàng của mình.

Và còn nhiều những khoảnh khắc, những kỷ niệm khác nữa cùng với tiệm bánh tráng nướng này, vui cũng có mà buồn cũng có, nhưng trên tất cả đó là những điều mà tôi nhận được, không chỉ là ở những đồng tiền mà tôi kiếm được để tự trang trải cho cuộc sống của mình, mà còn là những bài học nhỏ trong buôn bán, những nụ cười trên môi khách hàng, và cả những mối quan hệ mà tôi có được nữa.

Thực sụ mà nói thì không dễ dàng gì để đi đến quyết định nghỉ bán, vì điều đó đồng nghĩa với việc phải bỏ đi đứa con tinh thần mà mình đã bỏ công bỏ sức trong suốt thời gian qua, rồi cũng phải nói lời tạm biệt với những khách hàng đã gắn bó với quán lâu nay. Nhưng quyết định thì vẫn cần phải đưa ra, và dù thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn tin rằng những điều tôi có được trong suốt 6 tháng qua sẽ là hành trang để tôi tiếp tục bước tiếp trên con đường của mình.

Và tôi luôn tin, phía cuối một con đường, sẽ luôn là một con đường khác.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ tôi cùng Bánh Tráng Lạc Lâm trong suốt thời gian qua.

3 nhận xét:

  1. :) Đích đến vẫn còn dài lắm, đi đường nào miễn là bản thân thấy hài lòng là được.

    Thảo tin Huân sẽ làm được những thứ mình muốn :)

    Trả lờiXóa
  2. hết chỗ để chị giải sầu rồi :(

    Trả lờiXóa

Bài đăng phổ biến