Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

BÁNH TRÁNG LẠC LÂM - NGÀY MƯA RÀO


Hôm nay, khi đang bán hàng, trời tự nhiên đổ một trận mưa lớn. Mưa đến nhanh khiến nước hắt hết cả vào lò, làm dập đi một phần lò than đang cháy. Cũng may vẫn còn một nửa lò than hồng còn lại, đủ để tôi vẫn tiếp tục nướng bánh được. Cơn mưa đến nhanh rồi qua đi cũng rất nhanh, đúng là kiểu mưa của Sài Gòn: mưa tùy hứng!

Và hôm nay, nói hình tượng một xíu,  bản thân tôi cũng bị một trận mưa rào đến bất chợt trong tâm trí mình. Cơn mưa ấy đến từ bác chủ nhà của tôi. Trong khi tôi đang nướng bánh, bất chợt nghe một giọng nói lớn từ phái sau với vẻ rất tức giận, quay lại thì thấy bác chủ nhà trọ của tôi đâng đứng...đuổi khách trong quán ra với vẻ mặt vô cùng giận dữ, tôi chưa bao giờ thấy bác giận như vậy từ trước đến giờ. Đọc đến đây chắc các bạn cảm thấy bác chủ nhà của tôi thật quá đáng đúng không? Tôi lúc đầu cũng nghĩ như vậy, và cảm thấy thực sự bất mãn. Tôi liền bỏ lò nướng và vào đứng giữa bác và các khách hàng của tôi nhằm tìm cách xoa dịu bớt tình hình. Nguyên do bác giận dữ và đuổi khách của tôi về là vì công an phường đã gọi điện xuống nhắc nhở vì quán của tôi ồn ào quá (có ai đó đã chủ động gọi điện báo công an). Tôi cũng chẳng biết phải làm gì khác hơn là vừa xin lỗi bác, vừa quay qua xin lỗi khách hàng của mình mong các bạn thông cảm.

Sau khi bị một trận mưa dội qua như vậy, tôi cảm thấy xuống tinh thần, và bắt đầu suy nghĩ đến tình huống tối tệ nhất sẽ xảy đến với tôi và quán bánh nướng của minh: phải đóng cửa. Trong đầu tôi bắt đầu suy nghĩ đến việc phải tìm kiêm mặt bằng ở đâu đó để tiếp tục mở quán, đi kèm với đó là biết bao khó khăn xuất hiện. Tôi chẳng còn tâm trí đâu để tiêp tục bán nữa nên dập luôn lửa lò, dù rằng lúc đó mới chỉ gần 8 giờ 30 tối, và có một vài  khách hàng ghé qua bị tôi từ chối khéo. Tâm trí của tôi bắt đầu những suy nghĩ về tương lai gần nếu lỡ bị bắt phải đóng quán. Nào là phải đi tìm mặt bằng, rồi tìm chỗ ở, rồi lại phỉa bắt đầu lại từ đầu bằng việc tìm kiếm thêm khách hàng, bị mất những khách hàng quen trước giờ,... Nói chung những suy nghĩ cứ đên với tôi dồn dập như cơn bão chứ không phải là cơn mưa rào nữa.

Tôi mang cái tâm trạng ấy cho đến tận lúc dọn dẹp đồ vào. Sau khi dọn xong hết, tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế mây mà bác chủ nhà cho tôi, thở dài và lại nghĩ ngợi. Tự nhiên tôi thấy mệt mỏi và một chút gì đó chán nản. Có lẽ khó khăn bây giờ mới thực sự đến với tôi.

Đến giờ nhà trọ khóa cửa, bác chủ nhà như mọi khi xuống đổi ổ khóa, thấy tôi ở trong phòng bác có ghé lại bảo cần nói chuyện với tôi một lát. Tôi mời bác vào phòng và chuẩn bị sẵn tinh thần để nhận tin buồn sắp xảy ra. Nhưng bác chẳng đề cập đến việc sẽ không cho tôi tiếp tục mở quán nữa, thay vào đó bác nhắc tôi lần sau nên chú ý hơn vấn đề tiếng ồn này, vì do có một người hàng xóm vốn không mấy thiện cảm với việc tôi mở quán nên họ sẵn sàng báo công an mỗi lần có dịp thuận lợi, tất nhiên là muốn đóng cửa quán của tôi.  Ngoài ra phương chỗ tôi trọ đang được chọn là 1 phường trọng điểm của quận về vấn đề an ninh trật tự nên cũng sẽ thường xuyên có công an, dân phòng đi tuần tra. Bác nói nếu tôi muốn làm ăn lâu dài thì phải chú ý đến điều đó, vì nếu bị công an hỏi thăm, chỉ có tôi là người chịu chứ không phải ai khác. Lúc này tôi mới hiểu là bác chẳng trách gì tôi vụ vừa rồi, chẳng qua bác muốn bảo vệ cho tôi nên phải đóng vai người ác. Nếu không có bác có khi giờ này tôi đang được tạm giam ở tại công an phường rồi cũng nên. Và những suy nghĩ kiểu như đóng quán để tìm chỗ khác vào ngày mai đã biến mấy. Ừ thì tôi có thể sẽ chuyển chỗ bán cho thuận lợi hơn nhưng trước tiên, tôi cần phải thực hiện những điều tôi cần làm tại quán của tôi hiện tại đã.

May là tôi đã biết suy nghĩ trước khi quyết định.

Mưa rào, đến nhanh và cũng đi nhanh, rồi tiết trời sẽ dịu mát và dễ chịu hơn!

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

NGHỈ LỄ 2/9

Năm nay lễ 2/9 kéo dài tới tận 4 ngày (do dính sát ngày thứ 7, chủ nhật), nên bà con ta tha hồ đi du lịch, nghỉ dưỡng hay chỉ đơn giản là nằm nhà và...luyện phim.

Buổi sáng đi chợ mua đồ chuẩn bị cho buổi chiều bán, thấy chợ vắng hơn mọi ngày, người bán cũng it mà người đi chợ cũng ít. Thỉnh thoảng nghe mấy câu than thở từ mấy chị bán hàng:"Sao mà ế quá vậy trời!", tự nhiên nghĩ :" Chắc tối nay mình cũng ngồi giống mấy chị ấy ^^". Nghĩ vậy thôi chứ mua đồ thì vẫn cứ phải mua.

Đi chợ xong là làm thêm cú tăng 2 ra siêu thị để mua bình dầu ăn bự (tại siêu thị dầu ăn nó rẻ hơn khá nhiều :). Tới siêu thị thì khác hẳn ngoài chợ, người đông nườm nượp, bình thường giờ đó đi siêu thị thường vắng hoe, đúng là ngày lễ. Vào siêu thị, đi thật nhanh đến quầy bán dầu ăn và cầm nguyên 1 bình 5 lít băng băng trở ra ngoài, tranh thủ chứ không lát nữa người ta đổ xô ra tính tiền thì chỉ có nước đứng khóc, thấy ai cũng đẩy cái xe chất một núi đồ trông mà ... thèm. Mà hình như người ta có định kiến với mấy thằng con trai cầm dầu ăn đi loanh quanh trong siêu thị hay sao mà đi đến đâu cũng có người đưa mắt nhìn theo, thôi thì tự nhủ "chắc mình đẹp trai (^^)" rồi "chảnh" không quay đầu lại. Ngỡ tưởng đánh nhanh thắng nhanh được, ai dè ra quầy tính tiền vẫn phải đứng đợi gần 10 phút sau 2 xe đẩy chất đầy hàng hóa đủ các loại. Nhưng cuối cùng cũng được xách chai dầu ăn ra khỏi siêu thị, vậy là giải quyết xong nỗi lo mang tên: Thiếu dầu ăn!

Về tới nhà, đang chuẩn bị bắt tay vào dọn dẹp đồ đạc cho tinh tươm sạch sẽ thì nhận được tin nhắn của đứa bạn cấp 3 kêu qua Thủ Đức họp lớp. Bữa giờ do bận bán hàng nên lỡ hẹn với tụi nó mấy bận, thấy lần này mà không qua nữa chắc tình cảm anh em bấy lâu nay sẽ bị rạn nứt nghiêm trọng, vậy nên đành gác việc dọn dẹp lại, tức tốc thái hành trước để đó rồi đón xe buýt qua Thủ Đức để sum họp cùng chiến hữu ngày xưa. Sau 3 tiếng cư ngụ tại phòng trọ mấy thằng bạn để ăn nhậu, đánh bài, hát hò, tới giờ đành phải cáo lỗi về trước để kịp dọn hàng ra bán.

Về tới chỗ trọ, phát hiện tối nay em trai đi chơi lễ, chỉ còn mỗi 1 mình, chưa chuẩn bị được gì, đành phải ba chân bốn cẳng tức tốc chuẩn bị đồ để dọn hàng ra kẻo trễ. Bình thường có 2 anh em, làm nó dễ, hôm nay có 1 mình, hết chạy lên lầu rồi chạy xuống, chạy ra sân rồi chạy vào, quên cái này, sót cái kia, lu bu đủ thứ cả. Đúng là làm 1 mình chắc không xuể. Làm nhân hành, chất lò than xong thì cũng hơn 5 giờ rưỡi rồi, cũng may ngày lễ, giờ này chưa có khách nên còn thoải mái dược, chứ như mọi khi 5 giờ khách đã ghé thì chỉ có nước bị ăn chửi thôi :).

Dọn hàng ra xong, ngồi nhìn đông nhin tây, ngó qua ngó lại, thấy đường nó vắng hoe như chùa bà Đanh, một suy nghĩ trong đầu xuất hiện:" Tối nay ăn bánh trừ cơm chắc rồi T.T". Và suy nghĩ ấy bắt đầu được hiện thực hóa bằng việc tự nướng cho bản thân 1 cái ăn trước cho đỡ đói đã, còn có khách hay không tính sau. Cái bánh chưa kịp nướng xong thì có khách hàng đầu tiên, sau đó lại có thêm một khách nữa, rồi một khách nữa, thêm 2 khách nữa, rồi có người mua về. Một mình vừa rót nước mời khách, vừa nướng bánh lại vừa phục vụ bàn, ta nói may là khách tới ít với lại toàn người quen, chứ có thêm khách lạ chắc là người ta cũng khó chịu lắm.

Mãi sau thì có bạn gái qua phụ, lúc này mới đỡ lu bu, nhưng lại thấy có lỗi với bạn gái. Người ta ngày 2/9 được người yêu chở đi chơi, đi coi bắn pháo bông, còn bạn gái mình đã chẳng được chở đi chơi lại còn phải qua phụ bán bánh tráng nướng thế này. Gặp người khác chắc chia tay sớm bớt đau khổ rồi. Chắc sắp tới phải dành ra 1 buổi để tạ tội cùng nàng mới được. Kiếm sống là quan trọng nhưng chuyện tình cảm cũng quan trọng không kém, không nên để công việc lấn át quá đến các mối quan hệ với những người thân yêu.

Thôi thì ngày lễ 2/9 cũng đã kết thúc, cũng đã được đi chơi và vẫn mở được quán, vậy là cảm thấy đủ rồi, giờ chỉ còn phải tìm cách để xin lỗi bạn gái nữa ;là ổn. Bánh Tráng Lạc Lâm luôn muốn tạo một bầu không khí thoải mái nhất, dễ chịu nhất cho những cặp đôi, thì chủ quán cũng cần phải tự làm điều đó với chính bản thân mình trước đã.

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

EM TRAI

Tôi có một người em trai ruột, kém tôi 2 tuổi, hiện chuẩn bị bước vào năm học thứ 3 của đời sinh viên. Và mùa hè năm nay, nó không về quê. Lý do: ở lại Sài Gòn phụ tôi bán bánh tráng nướng.

Em trai tôi chính là người trực tiếp giúp đỡ tôi nhiều nhất kể từ khi tôi bắt đầu chuẩn bị mở quán. Có những buổi trưa nó bị tôi lôi đầu dậy để chạy đi mua đồ, nhớ có lần gặp trời mưa to mà 2 anh em lại chẳng có áo mưa, phải mua tạm cái áo mưa nilon mặc tạm để tiếp tục đội mưa đội gió đi mua đồ về làm bạt che. Mỗi buổi chiều tầm 4 giờ, nó lại tiếp tục bị tôi kêu xuống pha nước để chuẩn bị cho tối bán, rồi sau đó là phụ tôi dọn hàng ra, bán hàng và dẹp hàng vào, ngày nào cũng thế. Những lúc đang bán hàng mà phát hiện ra quên thứ gì đó, tôi lại chẳng biết kêu ai ngoài nó để vào lấy giúp tôi. Khi mưa gió cũng lại nó ra phụ tôi dựng bạt che mưa. Vì tôi mà nó phải tạm biệt những cuộc hẹn với những đứa bạn hay những trận đá bóng mini vào buổi tối.

Mỗi lần có ý tưởng làm cái gì đó chuẩn bị cho quán, nó cũng là đứa bị tôi nhờ vả. Chắc các bạn khi ghé quán tôi sẽ thấy những con Danbo hay những mô hình nhà, đó đều là do tôi nhờ nó làm giúp, cũng tốn mất mấy ngày để nó làm hết mấy thứ đó, có khi nó làm mà quên cả ăn uống gì.

Bị tôi "áp bức", "bóc lột" như vậy nhưng em trai tôi lại chẳng tỏ ra giận dỗi gì tôi, ngược lại lúc nào cũng sẵn sàng phụ giúp tôi. Có đợt nó sắp sửa thi, ngày nào cũng cầm bài vở xuống chỗ quán để tranh thủ lúc không có khách học bài. Rồi vụ ăn tối, do bán hàng từ chiều nên nó cũng phải ăn tối trễ giống tôi, tắm rửa trễ giống tôi, nhiều lúc cũng thấy tội nó lắm, hễ vắng khách là tôi lại nói nó lên nhà tắm rửa, ăn cơm trước, khi nào có khách thì tôi gọi xuống.

Mẹ ở quê, lâu lâu lại gọi điện kêu nó về quê chơi mấy bữa rồi xuống lại, nhưng nó nhất định không chịu về, vì lo tôi ở lại bán 1 mình không có ai phụ. Tôi cũng nói nó có về thì cứ về, nhưng nó chỉ im im rồi lơ luôn. Tôi biết nó lo cho tôi lắm.

Đôi lúc khi bán hàng tôi và nó cũng có nói nặng nói nhẹ với nhau vì những bất đồng nho nhỏ, nhưng chỉ một giây phút đó rồi lại trở lại bình thường như cũ, vì cả hai anh em đều biết rằng cãi cọ giận dỗi nhau cũng chẳng có ích lợi gì, cho qua là xong. Được cái anh em tôi cũng ít nói chuyện với nhau nên việc cãi cọ cũng nhờ thế được giảm thiểu tới mức tối đa. Nhiều khi chỉ cần nhìn nhau là hiểu cần phải làm gì rồi, có lẽ đó là mỗi dây liên kết của 2 thằng cùng huyết thống.

Mấy hôm nay, tôi vui khi nó bắt đầu tìm thấy niềm vui khi làm những đồ handmade để bán nhằm lấy tiền ủng hộ cho một chương trình từ thiện. Trước giờ tôi vẫn luôn muốn nó có thể tự tin hơn vào bản thân để tham gia những hoạt động bên ngoài nhiều hơn để mở rộng quan hệ và phát triển bản thân. Từ lúc phụ tôi bán hàng, có lẽ nó cũng một phần nào đó bị ảnh hưởng từ tôi, nên nó cũng dễ mở lòng ra hơn ngày trước. Hi vọng rằng nó sẽ ngày một trưởng thành hơn, dạn dĩ hơn và thực sự phát huy được những tố chất mà nó vốn có từ trước đến nay.

Còn hiện tại, nó vẫn là một người không thể thiếu để giúp tôi bán hàng mỗi tối, dù rằng nó vẫn còn hơi chậm một tí (vì tính nó trước giờ vẫn thế), nhưng tôi cũng chẳng lấy gì làm phiền, vì tôi biết rằng nó cũng đang rất cố gắng để giúp tôi, vì đơn giản một điều; Nó là em trai tôi.

Cảm ơn mày thằng em ạ!

Bài đăng phổ biến