Tôi có một người em trai ruột, kém tôi 2 tuổi, hiện chuẩn bị bước vào năm học thứ 3 của đời sinh viên. Và mùa hè năm nay, nó không về quê. Lý do: ở lại Sài Gòn phụ tôi bán bánh tráng nướng.
Em trai tôi chính là người trực tiếp giúp đỡ tôi nhiều nhất kể từ khi tôi bắt đầu chuẩn bị mở quán. Có những buổi trưa nó bị tôi lôi đầu dậy để chạy đi mua đồ, nhớ có lần gặp trời mưa to mà 2 anh em lại chẳng có áo mưa, phải mua tạm cái áo mưa nilon mặc tạm để tiếp tục đội mưa đội gió đi mua đồ về làm bạt che. Mỗi buổi chiều tầm 4 giờ, nó lại tiếp tục bị tôi kêu xuống pha nước để chuẩn bị cho tối bán, rồi sau đó là phụ tôi dọn hàng ra, bán hàng và dẹp hàng vào, ngày nào cũng thế. Những lúc đang bán hàng mà phát hiện ra quên thứ gì đó, tôi lại chẳng biết kêu ai ngoài nó để vào lấy giúp tôi. Khi mưa gió cũng lại nó ra phụ tôi dựng bạt che mưa. Vì tôi mà nó phải tạm biệt những cuộc hẹn với những đứa bạn hay những trận đá bóng mini vào buổi tối.
Mỗi lần có ý tưởng làm cái gì đó chuẩn bị cho quán, nó cũng là đứa bị tôi nhờ vả. Chắc các bạn khi ghé quán tôi sẽ thấy những con Danbo hay những mô hình nhà, đó đều là do tôi nhờ nó làm giúp, cũng tốn mất mấy ngày để nó làm hết mấy thứ đó, có khi nó làm mà quên cả ăn uống gì.
Bị tôi "áp bức", "bóc lột" như vậy nhưng em trai tôi lại chẳng tỏ ra giận dỗi gì tôi, ngược lại lúc nào cũng sẵn sàng phụ giúp tôi. Có đợt nó sắp sửa thi, ngày nào cũng cầm bài vở xuống chỗ quán để tranh thủ lúc không có khách học bài. Rồi vụ ăn tối, do bán hàng từ chiều nên nó cũng phải ăn tối trễ giống tôi, tắm rửa trễ giống tôi, nhiều lúc cũng thấy tội nó lắm, hễ vắng khách là tôi lại nói nó lên nhà tắm rửa, ăn cơm trước, khi nào có khách thì tôi gọi xuống.
Mẹ ở quê, lâu lâu lại gọi điện kêu nó về quê chơi mấy bữa rồi xuống lại, nhưng nó nhất định không chịu về, vì lo tôi ở lại bán 1 mình không có ai phụ. Tôi cũng nói nó có về thì cứ về, nhưng nó chỉ im im rồi lơ luôn. Tôi biết nó lo cho tôi lắm.
Đôi lúc khi bán hàng tôi và nó cũng có nói nặng nói nhẹ với nhau vì những bất đồng nho nhỏ, nhưng chỉ một giây phút đó rồi lại trở lại bình thường như cũ, vì cả hai anh em đều biết rằng cãi cọ giận dỗi nhau cũng chẳng có ích lợi gì, cho qua là xong. Được cái anh em tôi cũng ít nói chuyện với nhau nên việc cãi cọ cũng nhờ thế được giảm thiểu tới mức tối đa. Nhiều khi chỉ cần nhìn nhau là hiểu cần phải làm gì rồi, có lẽ đó là mỗi dây liên kết của 2 thằng cùng huyết thống.
Mấy hôm nay, tôi vui khi nó bắt đầu tìm thấy niềm vui khi làm những đồ handmade để bán nhằm lấy tiền ủng hộ cho một chương trình từ thiện. Trước giờ tôi vẫn luôn muốn nó có thể tự tin hơn vào bản thân để tham gia những hoạt động bên ngoài nhiều hơn để mở rộng quan hệ và phát triển bản thân. Từ lúc phụ tôi bán hàng, có lẽ nó cũng một phần nào đó bị ảnh hưởng từ tôi, nên nó cũng dễ mở lòng ra hơn ngày trước. Hi vọng rằng nó sẽ ngày một trưởng thành hơn, dạn dĩ hơn và thực sự phát huy được những tố chất mà nó vốn có từ trước đến nay.
Còn hiện tại, nó vẫn là một người không thể thiếu để giúp tôi bán hàng mỗi tối, dù rằng nó vẫn còn hơi chậm một tí (vì tính nó trước giờ vẫn thế), nhưng tôi cũng chẳng lấy gì làm phiền, vì tôi biết rằng nó cũng đang rất cố gắng để giúp tôi, vì đơn giản một điều; Nó là em trai tôi.
Cảm ơn mày thằng em ạ!
Blog "Nhật Ký Bánh Tráng" ghi lại những trải nghiệm thực tế của bản thân người viết về dự án kinh doanh đầu tiên: Bán bánh tráng nướng Lạc lâm. Đây là những chia sẻ chân thực lồng ghép thêm những suy nghĩ của bản thân người viết về mục tiêu, động lực và những sự lựa chọn trong cuộc sống. Hi vọng sẽ nhận được sự quan tâm từ phía các bạn, nhất là những bạn đang cùng chí hướng với người viết. banhtranglaclam.blogspot.com
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bài đăng phổ biến
-
Lò nướng bánh tráng - người bạn đồng hành của rôi Để câu được cá, tất nhiên phải có cần câu. Cũng tương tự thế, để nướng được bánh trán...
-
Gia đình Bánh Tráng Lạc Lâm Hôm nay tôi muốn giới thiệu cho mọi người, đặc biệt là những ai chưa ghé quán Bánh tráng Lạc Lâ...
-
Bánh tráng Lạc Lâm Có lẽ ít có ai nghĩ đến việc chiếc bánh tráng mình ăn mỗi ngày nó được làm ra như thế nào, và nếu có vô tình nghĩ tới...
-
Ấn tượng ban đầu Thằng bạn mà tôi muốn nói dến trong bài viết này là một thằng con trai chính hiệu nhưng hay giả vờ "cong". Lần...
-
Bánh Tráng Lạc Lâm cũng đã trải qua hơn 6 tháng từ khi bắt đầu mở cửa. Có thể nói 6 tháng qua, với tôi nó thực sự là một chặng đường dài với...
-
Những người mang đến niềm vui Nếu không có khách hàng, sẽ chẳng có người bán hàng Đây là một điều có lẽ ai cũng biết, và Bánh T...
-
Tôi bắt đầu thay đổi Đùng một cái, tôi thay đổi? Không, làm gì có sự thay đổi nào nó đột ngột như vậy chứ, nếu có chắc sặc nước mà chế...
-
Bánh tráng Lạc Lâm - tình yêu của tôi Đã bao giờ bạn yêu một ai đó hay một điều gì đó chưa? Và khi yêu, cảm giác bạn thế nào? Hai c...
-
Bánh Tráng Lạc Lâm - ngày vắng khách Khó khăn Khó khăn luôn gắn liền với những cái đầu tiên, thậm chí chỉ một việc đơn giản như luộc...
-
Có những điều tưởng như đơn giản, nhưng lại đem đến cho ta những niềm vui và động lực to lớn, để ta tiếp tục vững bước trên đường đời. ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét