Năm nay lễ 2/9 kéo dài tới tận 4 ngày (do dính sát ngày thứ 7, chủ nhật), nên bà con ta tha hồ đi du lịch, nghỉ dưỡng hay chỉ đơn giản là nằm nhà và...luyện phim.
Buổi sáng đi chợ mua đồ chuẩn bị cho buổi chiều bán, thấy chợ vắng hơn mọi ngày, người bán cũng it mà người đi chợ cũng ít. Thỉnh thoảng nghe mấy câu than thở từ mấy chị bán hàng:"Sao mà ế quá vậy trời!", tự nhiên nghĩ :" Chắc tối nay mình cũng ngồi giống mấy chị ấy ^^". Nghĩ vậy thôi chứ mua đồ thì vẫn cứ phải mua.
Đi chợ xong là làm thêm cú tăng 2 ra siêu thị để mua bình dầu ăn bự (tại siêu thị dầu ăn nó rẻ hơn khá nhiều :). Tới siêu thị thì khác hẳn ngoài chợ, người đông nườm nượp, bình thường giờ đó đi siêu thị thường vắng hoe, đúng là ngày lễ. Vào siêu thị, đi thật nhanh đến quầy bán dầu ăn và cầm nguyên 1 bình 5 lít băng băng trở ra ngoài, tranh thủ chứ không lát nữa người ta đổ xô ra tính tiền thì chỉ có nước đứng khóc, thấy ai cũng đẩy cái xe chất một núi đồ trông mà ... thèm. Mà hình như người ta có định kiến với mấy thằng con trai cầm dầu ăn đi loanh quanh trong siêu thị hay sao mà đi đến đâu cũng có người đưa mắt nhìn theo, thôi thì tự nhủ "chắc mình đẹp trai (^^)" rồi "chảnh" không quay đầu lại. Ngỡ tưởng đánh nhanh thắng nhanh được, ai dè ra quầy tính tiền vẫn phải đứng đợi gần 10 phút sau 2 xe đẩy chất đầy hàng hóa đủ các loại. Nhưng cuối cùng cũng được xách chai dầu ăn ra khỏi siêu thị, vậy là giải quyết xong nỗi lo mang tên: Thiếu dầu ăn!
Về tới nhà, đang chuẩn bị bắt tay vào dọn dẹp đồ đạc cho tinh tươm sạch sẽ thì nhận được tin nhắn của đứa bạn cấp 3 kêu qua Thủ Đức họp lớp. Bữa giờ do bận bán hàng nên lỡ hẹn với tụi nó mấy bận, thấy lần này mà không qua nữa chắc tình cảm anh em bấy lâu nay sẽ bị rạn nứt nghiêm trọng, vậy nên đành gác việc dọn dẹp lại, tức tốc thái hành trước để đó rồi đón xe buýt qua Thủ Đức để sum họp cùng chiến hữu ngày xưa. Sau 3 tiếng cư ngụ tại phòng trọ mấy thằng bạn để ăn nhậu, đánh bài, hát hò, tới giờ đành phải cáo lỗi về trước để kịp dọn hàng ra bán.
Về tới chỗ trọ, phát hiện tối nay em trai đi chơi lễ, chỉ còn mỗi 1 mình, chưa chuẩn bị được gì, đành phải ba chân bốn cẳng tức tốc chuẩn bị đồ để dọn hàng ra kẻo trễ. Bình thường có 2 anh em, làm nó dễ, hôm nay có 1 mình, hết chạy lên lầu rồi chạy xuống, chạy ra sân rồi chạy vào, quên cái này, sót cái kia, lu bu đủ thứ cả. Đúng là làm 1 mình chắc không xuể. Làm nhân hành, chất lò than xong thì cũng hơn 5 giờ rưỡi rồi, cũng may ngày lễ, giờ này chưa có khách nên còn thoải mái dược, chứ như mọi khi 5 giờ khách đã ghé thì chỉ có nước bị ăn chửi thôi :).
Dọn hàng ra xong, ngồi nhìn đông nhin tây, ngó qua ngó lại, thấy đường nó vắng hoe như chùa bà Đanh, một suy nghĩ trong đầu xuất hiện:" Tối nay ăn bánh trừ cơm chắc rồi T.T". Và suy nghĩ ấy bắt đầu được hiện thực hóa bằng việc tự nướng cho bản thân 1 cái ăn trước cho đỡ đói đã, còn có khách hay không tính sau. Cái bánh chưa kịp nướng xong thì có khách hàng đầu tiên, sau đó lại có thêm một khách nữa, rồi một khách nữa, thêm 2 khách nữa, rồi có người mua về. Một mình vừa rót nước mời khách, vừa nướng bánh lại vừa phục vụ bàn, ta nói may là khách tới ít với lại toàn người quen, chứ có thêm khách lạ chắc là người ta cũng khó chịu lắm.
Mãi sau thì có bạn gái qua phụ, lúc này mới đỡ lu bu, nhưng lại thấy có lỗi với bạn gái. Người ta ngày 2/9 được người yêu chở đi chơi, đi coi bắn pháo bông, còn bạn gái mình đã chẳng được chở đi chơi lại còn phải qua phụ bán bánh tráng nướng thế này. Gặp người khác chắc chia tay sớm bớt đau khổ rồi. Chắc sắp tới phải dành ra 1 buổi để tạ tội cùng nàng mới được. Kiếm sống là quan trọng nhưng chuyện tình cảm cũng quan trọng không kém, không nên để công việc lấn át quá đến các mối quan hệ với những người thân yêu.
Thôi thì ngày lễ 2/9 cũng đã kết thúc, cũng đã được đi chơi và vẫn mở được quán, vậy là cảm thấy đủ rồi, giờ chỉ còn phải tìm cách để xin lỗi bạn gái nữa ;là ổn. Bánh Tráng Lạc Lâm luôn muốn tạo một bầu không khí thoải mái nhất, dễ chịu nhất cho những cặp đôi, thì chủ quán cũng cần phải tự làm điều đó với chính bản thân mình trước đã.
Blog "Nhật Ký Bánh Tráng" ghi lại những trải nghiệm thực tế của bản thân người viết về dự án kinh doanh đầu tiên: Bán bánh tráng nướng Lạc lâm. Đây là những chia sẻ chân thực lồng ghép thêm những suy nghĩ của bản thân người viết về mục tiêu, động lực và những sự lựa chọn trong cuộc sống. Hi vọng sẽ nhận được sự quan tâm từ phía các bạn, nhất là những bạn đang cùng chí hướng với người viết. banhtranglaclam.blogspot.com
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bài đăng phổ biến
-
Lò nướng bánh tráng - người bạn đồng hành của rôi Để câu được cá, tất nhiên phải có cần câu. Cũng tương tự thế, để nướng được bánh trán...
-
Gia đình Bánh Tráng Lạc Lâm Hôm nay tôi muốn giới thiệu cho mọi người, đặc biệt là những ai chưa ghé quán Bánh tráng Lạc Lâ...
-
Bánh tráng Lạc Lâm Có lẽ ít có ai nghĩ đến việc chiếc bánh tráng mình ăn mỗi ngày nó được làm ra như thế nào, và nếu có vô tình nghĩ tới...
-
Ấn tượng ban đầu Thằng bạn mà tôi muốn nói dến trong bài viết này là một thằng con trai chính hiệu nhưng hay giả vờ "cong". Lần...
-
Bánh Tráng Lạc Lâm cũng đã trải qua hơn 6 tháng từ khi bắt đầu mở cửa. Có thể nói 6 tháng qua, với tôi nó thực sự là một chặng đường dài với...
-
Những người mang đến niềm vui Nếu không có khách hàng, sẽ chẳng có người bán hàng Đây là một điều có lẽ ai cũng biết, và Bánh T...
-
Tôi bắt đầu thay đổi Đùng một cái, tôi thay đổi? Không, làm gì có sự thay đổi nào nó đột ngột như vậy chứ, nếu có chắc sặc nước mà chế...
-
Bánh tráng Lạc Lâm - tình yêu của tôi Đã bao giờ bạn yêu một ai đó hay một điều gì đó chưa? Và khi yêu, cảm giác bạn thế nào? Hai c...
-
Bánh Tráng Lạc Lâm - ngày vắng khách Khó khăn Khó khăn luôn gắn liền với những cái đầu tiên, thậm chí chỉ một việc đơn giản như luộc...
-
Có những điều tưởng như đơn giản, nhưng lại đem đến cho ta những niềm vui và động lực to lớn, để ta tiếp tục vững bước trên đường đời. ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét