Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

EM TRAI

Tôi có một người em trai ruột, kém tôi 2 tuổi, hiện chuẩn bị bước vào năm học thứ 3 của đời sinh viên. Và mùa hè năm nay, nó không về quê. Lý do: ở lại Sài Gòn phụ tôi bán bánh tráng nướng.

Em trai tôi chính là người trực tiếp giúp đỡ tôi nhiều nhất kể từ khi tôi bắt đầu chuẩn bị mở quán. Có những buổi trưa nó bị tôi lôi đầu dậy để chạy đi mua đồ, nhớ có lần gặp trời mưa to mà 2 anh em lại chẳng có áo mưa, phải mua tạm cái áo mưa nilon mặc tạm để tiếp tục đội mưa đội gió đi mua đồ về làm bạt che. Mỗi buổi chiều tầm 4 giờ, nó lại tiếp tục bị tôi kêu xuống pha nước để chuẩn bị cho tối bán, rồi sau đó là phụ tôi dọn hàng ra, bán hàng và dẹp hàng vào, ngày nào cũng thế. Những lúc đang bán hàng mà phát hiện ra quên thứ gì đó, tôi lại chẳng biết kêu ai ngoài nó để vào lấy giúp tôi. Khi mưa gió cũng lại nó ra phụ tôi dựng bạt che mưa. Vì tôi mà nó phải tạm biệt những cuộc hẹn với những đứa bạn hay những trận đá bóng mini vào buổi tối.

Mỗi lần có ý tưởng làm cái gì đó chuẩn bị cho quán, nó cũng là đứa bị tôi nhờ vả. Chắc các bạn khi ghé quán tôi sẽ thấy những con Danbo hay những mô hình nhà, đó đều là do tôi nhờ nó làm giúp, cũng tốn mất mấy ngày để nó làm hết mấy thứ đó, có khi nó làm mà quên cả ăn uống gì.

Bị tôi "áp bức", "bóc lột" như vậy nhưng em trai tôi lại chẳng tỏ ra giận dỗi gì tôi, ngược lại lúc nào cũng sẵn sàng phụ giúp tôi. Có đợt nó sắp sửa thi, ngày nào cũng cầm bài vở xuống chỗ quán để tranh thủ lúc không có khách học bài. Rồi vụ ăn tối, do bán hàng từ chiều nên nó cũng phải ăn tối trễ giống tôi, tắm rửa trễ giống tôi, nhiều lúc cũng thấy tội nó lắm, hễ vắng khách là tôi lại nói nó lên nhà tắm rửa, ăn cơm trước, khi nào có khách thì tôi gọi xuống.

Mẹ ở quê, lâu lâu lại gọi điện kêu nó về quê chơi mấy bữa rồi xuống lại, nhưng nó nhất định không chịu về, vì lo tôi ở lại bán 1 mình không có ai phụ. Tôi cũng nói nó có về thì cứ về, nhưng nó chỉ im im rồi lơ luôn. Tôi biết nó lo cho tôi lắm.

Đôi lúc khi bán hàng tôi và nó cũng có nói nặng nói nhẹ với nhau vì những bất đồng nho nhỏ, nhưng chỉ một giây phút đó rồi lại trở lại bình thường như cũ, vì cả hai anh em đều biết rằng cãi cọ giận dỗi nhau cũng chẳng có ích lợi gì, cho qua là xong. Được cái anh em tôi cũng ít nói chuyện với nhau nên việc cãi cọ cũng nhờ thế được giảm thiểu tới mức tối đa. Nhiều khi chỉ cần nhìn nhau là hiểu cần phải làm gì rồi, có lẽ đó là mỗi dây liên kết của 2 thằng cùng huyết thống.

Mấy hôm nay, tôi vui khi nó bắt đầu tìm thấy niềm vui khi làm những đồ handmade để bán nhằm lấy tiền ủng hộ cho một chương trình từ thiện. Trước giờ tôi vẫn luôn muốn nó có thể tự tin hơn vào bản thân để tham gia những hoạt động bên ngoài nhiều hơn để mở rộng quan hệ và phát triển bản thân. Từ lúc phụ tôi bán hàng, có lẽ nó cũng một phần nào đó bị ảnh hưởng từ tôi, nên nó cũng dễ mở lòng ra hơn ngày trước. Hi vọng rằng nó sẽ ngày một trưởng thành hơn, dạn dĩ hơn và thực sự phát huy được những tố chất mà nó vốn có từ trước đến nay.

Còn hiện tại, nó vẫn là một người không thể thiếu để giúp tôi bán hàng mỗi tối, dù rằng nó vẫn còn hơi chậm một tí (vì tính nó trước giờ vẫn thế), nhưng tôi cũng chẳng lấy gì làm phiền, vì tôi biết rằng nó cũng đang rất cố gắng để giúp tôi, vì đơn giản một điều; Nó là em trai tôi.

Cảm ơn mày thằng em ạ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến