Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

BÁNH NƯỚNG PHÔ MAI - THỬ NGHIỆM - THẤT BẠI - THỬ NGHIỆM

Tối qua là một ngày mà tôi tạm gọi là "Ngày của bánh phô mai", bởi chỉ trong một buổi tối mà gần chục cái bánh phô mai đã ra đi trong niềm vui sướng của thằng nướng (là tôi). Chục cái thì nghe nó thật chả nhiều nhặn gì, nhưng nếu bạn biết tôi đã có khi phải mất gần 1 tuần chỉ để bán hết 8 cái bánh phô mai trước đó, nghĩa là trung bình một ngày may lắm 1 em phô mai mới được tiễn đưa về nơi an nghỉ cuối cùng (là trong bụng một ai đó), vì thế hôm qua là một ngày huy hoàng của bánh phô mai.

Bánh phô mai - thử nghiệm và thất bại
Nói về quá trình ra đời bánh phô mai. Sau khi nhận được kha khá lời yêu cầu từ khách hàng về việc nướng bánh phô mai và cho vào menu, cuối cùng tôi cũng đã xiêu xiêu lòng và bắt tay vào nướng thử xem nó là cái giống gì mà sao lắm người đòi ăn đến vậy.

Quá trình thử nghiệm quả không hề đơn giản tẹo nào, đầu tiên là việc đi lựa mua phô mai. Tôi ra siêu thị đứng lựa qua, lựa lại, lựa tới, lựa lui rồi cân đo đong đếm về giá cả sao cho tiết kiệm nhất, vì phô mai mắc quá, cuối cùng cũng chọn được 1 loại để về "mần" thử. Sau đó là bắt tay vào nướng thử. Cái đầu tiên, tôi cho thẳng 1 em phô mai kèm theo ít mayonise và một xíu hành mỡ, nướng xong thấy cái bánh thật thảm thương, ăn mà chỗ có chố không có vị phô mai Tôi nghĩ là do quệt phô mai chưa đều, thế là cái sau lại hì hụi phết phết hết cái bánh, lần này thì có vẻ vị bánh đều hơn nhưng phô mai vẫn chưa thấy rõ vị. Vậy là do bánh tôi quá to, thế là tôi lại thử 2 cái phô mai. có vẻ được hơn, nhưng nếu 2 cái phô mai thì giá bánh lại quá mắc (đã nói là phô mai mắc rồi mà). Sau đó tôi còn thử cho thêm trứng, chà bông để coi xem vị phô mai có được đậm hơn không nhưng hầu như đều chưa đạt yêu cầu. Có vẻ hơi nản nản khi hết cả 2 hộp phô mai mà bánh vẫn chưa đâu vào đâu, toàn thấy mình ăn không :)

Vào một buổi tối đẹp trời, bạn gái tôi tự nhiên nổi hứng muốn ăn bánh phô mai và yêu cầu tôi nướng theo cách của cô ấy. Tôi miệng cằn nhằn làm gì mà phức tạp quá vậy nhưng tay thì vẫn làm theo lời cô ấy nói. Cuối cùng chiếc bánh phô mai được ra lò cùng với sự tự sướng của bạn gái tôi, quả thật là chiếc bánh cũng khá ngon, ít nhất là hơn những phiên bản lỗi trước giờ do tôi làm. Vậy là tôi chuyển qua giai đoạn nướng thử nghiệm mời khách quen của mình dùng thử. Có một vài khách hàng tỏ ra thích thú và khen ngon, nhưng có một vài khách hàng khác thì lại kêu bánh hơi khó ăn. Nói chung là vẫn có người chấp nhận loại bánh này, và tôi quyết định bán nó.

Những ngày đầu bán bánh phô mai, bánh không được đồng nhất về chất lượng do tôi chưa quen nướng loại bánh này, lúc thì bánh được như ý lúc thì không. Tôi phải rút kinh nghiệm dần dần thì bánh mới dần trở nên ổn định hơn về mặt chất lượng, nhờ thế tôi cũng không có được ăn bánh phô mai thường xuyên nữa (^^). Nhưng bánh phô mai tôi chưa đưa vào menu, chỉ nói miệng cho khách hàng biết nên tỷ lệ gọi loại bánh này cũng khá ít so với những chiếc bánh khác. Cả tuần bán có khi được vài cái bánh phô mai, có lúc tôi cũng tính bỏ xó nó luôn vì ít người ăn quá, nhưng có một vài vị khách khi ghé quán đều hỏi thăm bánh phô mai, nên cuối cùng tôi lại phải mua phô mai về để tiếp tục phục vụ cho nhu cầu của khách hàng.

Và trong tuần này, thật vui khi chỉ có mấy ngày mà đã nướng hết được 2 hộp phô mai, thế là tôi tự tin chuẩn bị cho em nó xuất hiện trên menu rồi. Nói mới nhớ, hôm qua mới hết phô mai mà tôi quên chưa mua, giờ viết xong tranh thủ phải chạy đi mua gấp, không tối gặp mấy khách hàng đòi ăn bánh phô mai mà không có thì cũng khổ.

Túm cái quần lại là việc gì cũng nên cần kiên trì theo đuổi cho đến cùng, đừng ngại thất bại, cứ thử nghiệm, thử nghiệm càng nhiều thì khả năng thành công càng lớn, và chỉ có những thất bại mới giúp chúng ta nhận ra được bí quyết để thành công. Vậy nên cứ nướng bánh nhiều vào, nướng cháy hay dở thì bỏ bụng mình, đến lúc nào đó chắc chắn nó sẽ được bỏ vào bung khách nhiều hơn bụng mình, cứ tin như vậy đi :)

Bạn nào ghé quán thử nếm thử món bánh phô mai xem sao nhé :)

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

KHÁCH HÀNG ĐẶC BIỆT

Chiều hôm qua, khi bắt đầu mở quán, tôi đã được gặp một vị khách hàng rất đặc biệt.
Đặc biệt, không phải vì đó là một người nổi tiếng.
Đặc biệt, cũng chẳng phải vì đó là một người thân quen đối với tôi
Mà đặc biệt, bởi người khách hàng ấy đã đem lại cho tôi những suy nghĩ đặc biệt, về tiệm bánh tráng của tôi.

Vị khách đó là một phụ nữ gần 40 tuổi, ghé vào quán tôi khi trời bắt đầu đổ mưa. Khi chị dựng xe để vào quán, tôi cũng chưa có ấn tượng gì đặc biệt về chị, chỉ nghĩ là một khách hàng ghé quán để trú mưa. Tôi chỉ kịp mời chị ngồi và nói chị đợi tôi một lát để căng bạt che mưa cho xong, cũng là để đợi lò rực lửa. Lúc yên tâm về việc che chắn mưa, tôi mới bắt đầu nướng bánh cho chị. Chị kêu một chiếc bánh hành nhiều mắm ruốc và một chiếc bánh trứng cút nhiều hành, lúc này tôi mới để ý giọng chị đậm chất miền Trung. Trong lúc tôi nướng bánh, chị ngồi nói chuyện cùng em trai tôi, dù không nghe rõ câu chuyện nhưng tôi cảm nhận được ở chị những nét rất giản dị, chân chất của một người dân quê (mặc dù nhìn cách chị ăn mặc và chiếc xe chị đi rõ ràng là phong cách của dân thành thị). Nướng cho chị cái đầu tiên thì có một vài khách hàng ghé tới mua về, nên tôi phải ưu tiên làm trước cho họ, lò chưa rực nên nướng cũng hơi lâu, và chị cũng phải đợi cả gần 15 phút mới có chiếc bánh thứ hai, nhưng chị chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu, ngược lại còn tỏ vẻ thông cảm. Khi tôi đem chiếc bánh thứ hai vào, chị nhìn tôi hỏi:" Hai đứa nướng thế này liệu có kịp cho khách không?". Lúc ấy cũng chưa có khách nên tôi đứng nói chuyện với chị một chút.

Câu chuyện của chúng tôi từ việc hỏi thăm ban đầu đã đi sâu vào vấn đề "định hướng cho tương lai". Chị vừa ăn bánh, vừa kể cho tôi nghe về chị. Chị nói chị là dân nông thôn, học hành chẳng bằng ai nên chị không học cao, nhưng chị lại được cái nhanh nhẹn và chịu khó làm ăn, nên hiện tại cuộc sống cũng ổn định. Chị cũng nói chị vốn dân nhà quê, nên dù vào Sài Gòn bao nhiêu năm nay, chị vẫn giữ nguyên những nét nhà quê của mình, từ giọng nói đến tính cách. Chị bảo:"Mình nhà quê thì cứ tự nhân là nhà quê, chẳng có gì mà phải giấu cái đó cả, quan trọng là mình có chịu khó làm ăn bằng chính sức lực của mình hay thôi chứ". Chị kê chị tuy học hành chẳng bằng ai nhưng chồng chị lại là một MBA, nên chị chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém ai điều gì, kể cà chuyện học vấn.

Rồi chị quay qua nói về chuyện tôi bán bánh tráng. Chị nói: "Tao thấy mày cứ bán bánh tráng vậy mà ngon, có đồng ra đồng vào mỗi ngày, lại chẳng phải lo nghĩ chuyện công ty, thích làm gì thì làm nấy,chẳng ai cấm quản. Chứ giờ ra xin việc, lương tháng chỉ được 3-4 triệu thì cũng chẳng ăn thua gì, mà lại còn cực đủ điều". Chỉ kể chị có đứa cháu học trường quốc tế mà giờ ra trường, muốn xin vào công ty cũng phải lót tay cả trăm triệu mới vào được, mà vào rồi toàn bị sai vặt nữa. Cuộc sống thật chẳng dễ dàng gì. Nhưng chị kết luận một câu:" Cứ chịu khó làm ăn thì chẳng sợ gì chết đói, chẳng quan trọng là mình làm gì, miễn là mình không ăn cướp ăn trộm gì của ai là được, như mày cứ nướng bánh như vậy tao lại thấy có cơ hội nhiều hơn mấy đứa đi làm công ty".

Nghe chị nói, tôi tự nhiên cảm thấy thoải mái trong lòng, những lo âu phiền muộn bữa giờ cứ như được xua tan đi hết. Thời gian gần đây, tự nhiên tôi cảm thấy như mình bị lạc mất phương hướng, tôi cũng cảm thấy mất dần niềm tin nơi quán nhỏ của mình. Tôi cứ trằn trọc với câu hỏi:"Cứ tiếp tục duy trì quán nhỏ này liệu có là một hướng đi đúng hay không?", đôi lúc tôi cũng nghĩ đến việc lôi cái bằng tốt nghiệp ra để đi xin việc đâu đó làm cho ổn định. Nhưng sau khi được nói chuyện với chị, tôi dần cảm thấy mình vẫn đang đi đúng hướng, tôi cần phải tiếp tục theo đuổi mục tiêu mà tôi đã đề ra từ khi mở quán này. Khởi đầu thì chẳng bao giờ là dễ dàng, có những người phải khởi đầu ba bốn thậm chí cả chục lần, gặp bao nhiêu thất bại rồi họ mới thành công được mà, còn tôi hiện tại, thực sự vẫn chưa phải gọi là thất bại, chỉ là tôi chưa cố găng hết sức để giới thiệu quán bánh nướng của tôi với mọi người. Niềm tin của tôi lại được củng cố, từ một con người xa lạ nhưng có cảm giác như thân thiết đã từ lâu lắm.

Chị ngồi nói chuyện thêm một lát thì về, chị đưa tiền nhưng không chịu nhận tiền thối lại của tôi và nói:" Thôi coi như tao bo mở hàng, ráng mà làm ăn cho tốt nhé! Tao mở hàng là hay lắm đấy, bữa sau tao dẫn chống tao lại ăn". Tôi gật đầu cảm ơn, rồi sực nhớ mẹ mới gửi xuống mấy nải chuối, tôi liền chạy vào lấy tặng chị 1 nải, chị chẳng khách sáo làm gì, rồi quay đầu xe đi về.

Tôi đứng nhìn một lát rồi mỉm cười bước vào, quả thật chị rất đặc biệt. Cảm ơn chị đã giúp tôi có thêm niềm tin và động lực.

Và hôm qua là một ngày đắt khách của quán tôi. Đúng là chị mở hàng hay thật đấy :)

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

NGÀY MƯA LỚN

Bánh Tráng Lạc Lâm - ngày mưa

Tối qua là một ngày mưa lớn khủng khiếp, có cảm giác như ông Trời "kìm nén" đã lâu nay mới có dịp xả vậy. Cũng nhờ vậy mà hôm nay tôi mới có cái để viết. Viết về Bánh Tráng Lạc Lâm trong một ngày mưa lớn.

Hôm qua, lúc dọn hàng ra, trời đẹp như buổi bình minh vậy, tôi tự nhủ:"Hôm nay trời đẹp quá, vậy là đỡ phải căng bạt rồi", và rồi hí hửng đem đồ ra bán. Tôi dọn hàng ra sớm hơn mọi bữa để tranh thủ nướng bánh cho một người dặn trước (họ đặt 15 cái bánh mắm dày lận mà), cũng hi vọng đầu giờ ít khách ghé lại một chút để tôi nướng cho xong (nghe có vẻ hơi ngược đời nhỉ ^^). nhưng cái mong ước nhỏ nhoi ấy của tôi đã không trở thành hiện thực khi bộ ba khách hàng thân thiết của tôi ghé quán chỉ khi tôi mới nướng được 5 cái. Và sau đó như một cục nam châm, khách hàng đến chật kín quán khiến tôi phải đem hết 5 cái bánh mắm vừa nướng xong ra mời khách ăn tạm trước trong khi chờ đợi nướng (vì lúc đó lò cũng chưa rực lửa nên nướng còn hơi lâu). Cũng may sao một nửa trong số đó là khách quen tôi nên họ cũng không làm căng giục bánh.

Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế thì đùng một cái, trời nổi gió, mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới và những hạt mưa bắt đầu lác đác rơi. tôi thì vẫn phải ngồi nướng bánh để khách hàng không phải chờ lâu, còn em tôi thì lục đục vào trong vác tâm bạt che ra căng. Mưa bắt đầu lớn dần, tấm bạt cũng không đủ sức chống trọi với những hạt mưa đang thi nhau rớt xuống như trút, chưa kể là cái máng xôi ở trên dồn nước đổ thẳng xuống dưới. Khách hàng từ ngồi bên ngoài phải chuyển dần vào bên trong để tránh mưa hắt, tôi phải mở cái cửa nhà trong để khách vào đó ngồi tạm do nước mưa hắt vào tận trong cái hiên nhỏ mặc cho đã có cái bạt che đằng trước. Một phần lúc đó khách hàng cũng đông (khoảng 15-16 người) nên chỗ ngồi cũng bị hạn chế.

Vừa lo tìm chỗ cho khách ngồi, tôi vừa phải vật lộn tìm cách che chắn cái lò than để không bị nước bắn vào. Tìm đủ mọi cách từ dùng thau hứng nước đến trang bị thêm cái dù và chuyển lò nướng 2-3 lần thì tôi mới tạm an tâm ngồi nướng bánh tiếp, trong khi em tôi tiếp tục đóng vai trò "vệ sĩ" để tránh nước văng vào lò.Mưa càng ngày càng lớn, nước ngập hết đường, cũng may là không có gió lớn kèm theo, nếu không tôi chỉ có nước đóng cửa sớm và vào đứng trú mưa cùng với những khách hàng của tôi mà thôi. Mưa dai dẳng kéo dài cả hơn tiếng đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu ngưng lại, tôi vẫn vừa ngồi nướng bánh vừa tìm cách che chắn cái lò than, tự nhiên cảm thấy may mắn vì không phải đẩy xe đi bán lề dường như nhiều người, vì ít nhất, tôi cũng có một chỗ che chắn khi mưa thế này. Và tôi cũng chẳng lấy gì làm than trách ông trời cả.

Trời mưa, thỉnh thoảng nhìn vào phía trong hiên nhà, thấy khách hàng ngồi san sát nhau, vẫn say sưa với những câu chuyện của mình, một cảm giác ấm áp ùa đến, và tôi cảm thấy biết ơn họ vô cùng. Nếu không ghé quán tôi, có thể giờ này họ đang ấm áp trong căn nhà của mình hay ngồi thoải mái trong một quán cà phê hay một tiệm thức ăn nhanh sang trọng nào đó, nhưng cuối cùng họ vẫn chọn quán tôi để rồi phải chịu cảnh ngồi co cụm cùng những người chẳng quen biết, chưa kể là còn bị mưa hắt, gió thổi nữa. Điều ấy khiến tôi cảm thấy mình thật may mắn biết bao và tự nhủ sẽ tìm cách để những lần sau, dù trời có mưa to như vậy khách hàng của tôi vẫn có thể thoải mái tận hưởng những chiếc bánh nướng một cách trọn vẹn nhất.

Sau khoảng 2 giờ đồng hồ mưa không ngơi nghỉ, cuối cùng thì trời cũng hửng được một chút, mưa bắt đầu ngớt dần và những khách hàng nãy giờ cùng tôi "thưởng thức" mưa rơi cũng bắt đầu rời quán. Quán dần trở về lại trạng thái yên ắng, vắng lặng, lúc ấy chỉ còn 2 khách hàng mới ghé cùng với tôi và bạn gái. 2 khách hàng này là 2 người bạn của tôi trong CLB guitar tôi lập nên hồi còn học đại học, họ vác theo đàn nên sau khi nướng bánh xong, tôi có dịp được ngồi đàn hát cùng họ, dược sống lại cái cảm giác là sinh viên (dù tôi cũng mới ra trường đây thôi). Tôi vẫn còn nhớ những buổi sinh hoạt định kỳ của CLB tôi, trời mưa lớn nên chỉ có 2-3 người ngồi đàn hát với nhau, những lú ấy, cũng giống như tối nay, yên bình một cách lạ thường. Dù trời bên ngoài vẫn tiếp tục mưa, nhưng bên trong hiên nhỏ của quán bánh tráng, tiếng đàn tiếng hát đã làm xua tan đi cái ướt át, cái lạnh lẽo do những giọt mưa đem lại.

Đến giờ dọn quán, 2 người bạn của toi lại đội mưa về, còn tôi cùng bạn gái và em trai dọn dẹp Cũng nhờ mưa mà tôi có thể rửa một số thứ ở ngay trước hiên nhà, vừa nhanh vừa tiện, bạn gái tôi cũng nán lại lâu hơn để phụ tôi rửa hết đống chén đĩa trong khi em trai tôi bê đồ vào phòng cất. Tôi lại cảm thấy mình thật may mắn khi có những người thân luôn bên cạnh giúp đỡ mình như vậy.

Một ngày bán hàng kết thúc, trận mưa lớn cũng thay thế bằng những giọt mưa lắc rắc rơi. Bác chủ nhà xuống nhà khóa cửa báo tôi đài mới đưa tin có áp thấp nhiệt đới. Vậy là chắc mưa còn kéo dài mấy ngày nữa. Nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục mở quán, vì tôi biết sẽ vẫn luôn có người ghé qua.

Mùa mưa, có cái khổ nhưng cũng có cái vui.

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

QUÁN BÁNH TRÁNG - NƠI HẠNH PHÚC

Nếu các bạn có hỏi tôi :" Mày ngồi bán bánh riết vậy có chán không?". Tôi sẽ trả lời ngay rằng: " Chán hả? không, ngược lại tao cảm thấy hạnh phúc với công việc này là đằng khác". Đó là một sự thật mà chỉ thằng bán bánh tráng như tôi mới hiểu được là vì sao.

Điều khiến tôi hạnh phúc nhất khi mở quán mỗi ngày, đó là luôn có khách hàng ghé quán, tất nhiên có ngày đông, có ngày ít, nhưng chỉ còn một khách hàng thì tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi được phục vụ họ. Có những khách hàng là bạn của tôi, nhưng cũng có những khách hàng chỉ là người qua đường, và chính những khách hàng qua đường đó dạy cho tôi kỹ năng bắt chuyện với người lạ. Chỉ cần qua 1, 2 câu mào đầu là tôi đã có thể nói chuyện ngon lành cành đào với khách hàng dù họ là ai đi nữa. Còn đối với những khách quen, mỗi lần đến với quán là họ lại đem những câu chuyện mới thú vị về cuộc sống của họ để kể tôi nghe, nhờ vậy tôi có thể nắm được nhiều thông tin về bạn bè của mình.

Quán bánh tráng, cũng là nơi mà tôi và thằng em tôi cùng làm chung với nhau. Sự thực là trước giờ tôi với em trai tôi như 2 màu khác biệt, tuy ở cùng nhau nhưng rất ít khi nói chuyện và cũng ít biết về cuộc sống riêng của mấy đứa. Nhưng kể từ ngày mở quán, tôi và em tôi cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn, biết thêm về nhau và cũng add FB của nhau để thỉnh thoảng cũng inbox cho nhau :).

Quán bánh tráng là nơi mà tình yêu của tôi được bắt đầu và nuôi dưỡng. Các bạn sẽ luôn thấy thấp thoáng bóng dáng bạn gái tôi trong nhiều bài viết gần đây của tôi trên FB, và tôi cũng chẳng ngại gì khi bày tỏ tình cảm của mình ra bên ngoài, không phải để khoe khoang, mà là để tiếp tục nuôi dưỡng tình cảm của 2 chúng tôi ngày càng bền chặt hơn. Có một người làm bà chủ cũng vui hơn nhiều :)

Và quán bánh tráng cũng là nơi mà tôi quen được thêm những người hàng xóm và các anh chị ở cùng khu trọ. Tôi nhận ra rằng họ đều rất tốt bụng, rất dễ thương. Điều này khiến tôi càng thêm yêu khu trọ của mình. Nếu bạn ở một nơi mà bạn thực sự thích, nơi đó chẳng khác gì nhà bạn và bạn sẽ luôn tìm được một chỗ yên bình thực sự tại nơi mà ta vẫn hay gọi là "nhà trọ".

Còn nhiều điều hạnh phúc nữa mà quán bánh tráng nhỏ này đem lại cho bản thân tôi. Những hạnh phúc ấy không đó dếm được bằng tiền, mà phải bằng tình cảm. Nó giúp tôi nhận ra rằng: hãy cứ luôn phục vụ một cách tốt nhất đối với các khách hàng của mình, chắc chắn họ sẽ giúp lại nhiều hơn việc ta phục vụ họ.

Và mỗi ngày, tôi lại cảm thấy hạnh phúc khi ngồi bên lò nường!

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

NHỮNG ĐIỀU VỤN VẶT VỀ BÁNH TRÁNG LẠC LÂM

Hôm nay tự nhiên không muốn viết về một chủ đề hay một câu chuyện gì cụ thể, thay vào đó tôi sẽ hơi lan man, liên miên về những mẩu chuyện nhỏ, những suy nghĩ thoáng qua về tiệm bánh nhỏ của tôi. Đôi khi, những điều vụn vặt lại tạo nên một bức tranh thú vị, biết đâu đấy :). Nào bắt đầu thôi ^^

Bắt đầu bằng cái gì bây giờ nhỉ? Vì nói thật hiện tại trong đầu tôi lúc này trống rỗng, có lẽ là do cả buổi sáng mò mẫm đường bên khu Gò Vấp để đem xe đạp cho người thân của tôi ở bên đó. Chạy vòng vòng từ 8 giờ 45 đến 10 giờ 30 mới tìm được. Đó là lý do tại sao tôi luôn e ngại mỗi lần qua Gò Vấp tìm nhà ai đó, chưa kể lần này tôi đạp xe nữa. Ta nói nó phê như con tê tê. Sau khi gửi đượcchiếc xe cho người cần nhận, tôi vác cái xác đi bộ tìm trạm xe buýt, thì vô tình phát hiện chỗ ấy ngay gần nhà bà tôi. Nghĩ ngợi một chút tôi quyết định vào thăm bà. Cũng lâu lắm rồi tôi không ghé, nhưng đúng là họ hàng máu mủ, dù cách xa mấy khi gặp lại vẫn thân thiết như thể vẫn thường xuyên gặp nhau vậy. Ông bà hỏi thăm đủ chuyện, khi nghe tôi kể mỗi buổi chiều nướng bánh tráng, ông bà ai cũng khen: "Thằng này giỏi". Tự nhiên thấy vui vui. :)

Mấy hôm nay thời tiết thất thường, khiến một thằng ít bị bệnh như tôi cũng phải đổ bệnh. Trong người lúc nào cũng mệt mỏi, mũi thì sụt sịt, cổ họng thì đau nhức, chỉ muốn nằm một chỗ. Nhưng mỗi lần nằm lâu một chút, tôi lại thấy tiếc tiếc và lại ngồi dậy để tiếp tục hoàn thành những công việc còn dang dở. Mỗi buổi chiều, tôi luôn phải đấu tranh nội tâm giữa việc bán hay không bán hàng, bởi mệt mỏi nên sinh ra lười biếng chả muốn làm gì. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn cầm con dao và thái hành, một hành động thể hiện thái độ dứt khoát bán hàng của tôi. Tuy nhiên do bệnh nên nhiều lúc tôi nướng bánh xong mà thấy không có tí cảm xúc nào trong đó cả, vì trước giờ mỗi chiếc bánh nướng tôi đều mong muốn nó sẽ khiến người ăn cảm thấy ngon miệng, còn khi mệt mỏi, tôi nhiều khi chỉ mong đến giờ để dọn hàng vào đi ngủ mà thôi. Nên thực sự cảm thấy có lỗi với những khách hàng đã mua bánh của tôi trong những ngày tôi bị cảm, vì bánh họ ăn vẫn thiếu một chút sự quan tâm. 

Mấy ngày trời mưa, giăng tấm bạt ra che nhưng vẫn không ngăn nổi mưa hắt mỗi khi nổi gió, ngồi nướng bánh vừa lo nước bắn vào lò, vừa lo khách hàng bị ướt, đặc biệt là khách hàng mua về. Những lúc trời mưa to mà có khách ghé qua, thực sự tôi cảm thấy mình may mắn vô cùng, và cũng cảm ơn những vị khách ấy vô cùng. Nếu không có họ, có lẽ tôi cứ phải ăn bánh trừ cơm mỗi tối miết quá, vì Sài Gòn đang vào mùa mưa bão mà. Cũng chính vì lý do đó, nên dù trời mưa nhưng tôi vẫn dọn hàng ra, không phải mong sẽ bán được nhiều, mà chỉ để lỡ có ai muốn mua bánh khi họ ghé tới sẽ có cho họ, vì dù sao, họ cũng đã lặn lội mưa gió tới quán, mà quán không mở nữa thì thật có lỗi vô cùng.

Những lúc vắng khách, tôi thường có thói quen đọc sách để thời gian trôi qua không bị phí. Đọc sách dưới ánh đèn vàng cũng thú vị lắm, nó khiến ta tập trung hơn rất nhiều, tuy đôi lúc vẫn phải ngước lên xem có khách ghé qua hay không. Nhờ tranh thủ như vậy nên tôi cũng đọc được thêm mấy cuốn sách rồi, và mỗi lần đọc xong 1 cuốn sách, thế nào tôi cũng có những ý tưởng mới để áp dụng cho quán bánh của mình. Thật thú vị :)

Và bây giờ trời đang mưa, nó cũng khiến máu lười của tôi nổi lên, nhưng có lẽ tôi phải dừng việc viết lan man của mình tại đây để lên lầu lôi bè lũ hành lá ra xử đẹp tụi nó, chuẩn bị cho buổi bán chiều nay. Mưa sớm thế này hi vọng lát trời sẽ bớt mưa. Mưa quá tôi cũng buồn chứ :)

Bài đăng phổ biến