Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

NGÀY MƯA LỚN

Bánh Tráng Lạc Lâm - ngày mưa

Tối qua là một ngày mưa lớn khủng khiếp, có cảm giác như ông Trời "kìm nén" đã lâu nay mới có dịp xả vậy. Cũng nhờ vậy mà hôm nay tôi mới có cái để viết. Viết về Bánh Tráng Lạc Lâm trong một ngày mưa lớn.

Hôm qua, lúc dọn hàng ra, trời đẹp như buổi bình minh vậy, tôi tự nhủ:"Hôm nay trời đẹp quá, vậy là đỡ phải căng bạt rồi", và rồi hí hửng đem đồ ra bán. Tôi dọn hàng ra sớm hơn mọi bữa để tranh thủ nướng bánh cho một người dặn trước (họ đặt 15 cái bánh mắm dày lận mà), cũng hi vọng đầu giờ ít khách ghé lại một chút để tôi nướng cho xong (nghe có vẻ hơi ngược đời nhỉ ^^). nhưng cái mong ước nhỏ nhoi ấy của tôi đã không trở thành hiện thực khi bộ ba khách hàng thân thiết của tôi ghé quán chỉ khi tôi mới nướng được 5 cái. Và sau đó như một cục nam châm, khách hàng đến chật kín quán khiến tôi phải đem hết 5 cái bánh mắm vừa nướng xong ra mời khách ăn tạm trước trong khi chờ đợi nướng (vì lúc đó lò cũng chưa rực lửa nên nướng còn hơi lâu). Cũng may sao một nửa trong số đó là khách quen tôi nên họ cũng không làm căng giục bánh.

Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế thì đùng một cái, trời nổi gió, mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới và những hạt mưa bắt đầu lác đác rơi. tôi thì vẫn phải ngồi nướng bánh để khách hàng không phải chờ lâu, còn em tôi thì lục đục vào trong vác tâm bạt che ra căng. Mưa bắt đầu lớn dần, tấm bạt cũng không đủ sức chống trọi với những hạt mưa đang thi nhau rớt xuống như trút, chưa kể là cái máng xôi ở trên dồn nước đổ thẳng xuống dưới. Khách hàng từ ngồi bên ngoài phải chuyển dần vào bên trong để tránh mưa hắt, tôi phải mở cái cửa nhà trong để khách vào đó ngồi tạm do nước mưa hắt vào tận trong cái hiên nhỏ mặc cho đã có cái bạt che đằng trước. Một phần lúc đó khách hàng cũng đông (khoảng 15-16 người) nên chỗ ngồi cũng bị hạn chế.

Vừa lo tìm chỗ cho khách ngồi, tôi vừa phải vật lộn tìm cách che chắn cái lò than để không bị nước bắn vào. Tìm đủ mọi cách từ dùng thau hứng nước đến trang bị thêm cái dù và chuyển lò nướng 2-3 lần thì tôi mới tạm an tâm ngồi nướng bánh tiếp, trong khi em tôi tiếp tục đóng vai trò "vệ sĩ" để tránh nước văng vào lò.Mưa càng ngày càng lớn, nước ngập hết đường, cũng may là không có gió lớn kèm theo, nếu không tôi chỉ có nước đóng cửa sớm và vào đứng trú mưa cùng với những khách hàng của tôi mà thôi. Mưa dai dẳng kéo dài cả hơn tiếng đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu ngưng lại, tôi vẫn vừa ngồi nướng bánh vừa tìm cách che chắn cái lò than, tự nhiên cảm thấy may mắn vì không phải đẩy xe đi bán lề dường như nhiều người, vì ít nhất, tôi cũng có một chỗ che chắn khi mưa thế này. Và tôi cũng chẳng lấy gì làm than trách ông trời cả.

Trời mưa, thỉnh thoảng nhìn vào phía trong hiên nhà, thấy khách hàng ngồi san sát nhau, vẫn say sưa với những câu chuyện của mình, một cảm giác ấm áp ùa đến, và tôi cảm thấy biết ơn họ vô cùng. Nếu không ghé quán tôi, có thể giờ này họ đang ấm áp trong căn nhà của mình hay ngồi thoải mái trong một quán cà phê hay một tiệm thức ăn nhanh sang trọng nào đó, nhưng cuối cùng họ vẫn chọn quán tôi để rồi phải chịu cảnh ngồi co cụm cùng những người chẳng quen biết, chưa kể là còn bị mưa hắt, gió thổi nữa. Điều ấy khiến tôi cảm thấy mình thật may mắn biết bao và tự nhủ sẽ tìm cách để những lần sau, dù trời có mưa to như vậy khách hàng của tôi vẫn có thể thoải mái tận hưởng những chiếc bánh nướng một cách trọn vẹn nhất.

Sau khoảng 2 giờ đồng hồ mưa không ngơi nghỉ, cuối cùng thì trời cũng hửng được một chút, mưa bắt đầu ngớt dần và những khách hàng nãy giờ cùng tôi "thưởng thức" mưa rơi cũng bắt đầu rời quán. Quán dần trở về lại trạng thái yên ắng, vắng lặng, lúc ấy chỉ còn 2 khách hàng mới ghé cùng với tôi và bạn gái. 2 khách hàng này là 2 người bạn của tôi trong CLB guitar tôi lập nên hồi còn học đại học, họ vác theo đàn nên sau khi nướng bánh xong, tôi có dịp được ngồi đàn hát cùng họ, dược sống lại cái cảm giác là sinh viên (dù tôi cũng mới ra trường đây thôi). Tôi vẫn còn nhớ những buổi sinh hoạt định kỳ của CLB tôi, trời mưa lớn nên chỉ có 2-3 người ngồi đàn hát với nhau, những lú ấy, cũng giống như tối nay, yên bình một cách lạ thường. Dù trời bên ngoài vẫn tiếp tục mưa, nhưng bên trong hiên nhỏ của quán bánh tráng, tiếng đàn tiếng hát đã làm xua tan đi cái ướt át, cái lạnh lẽo do những giọt mưa đem lại.

Đến giờ dọn quán, 2 người bạn của toi lại đội mưa về, còn tôi cùng bạn gái và em trai dọn dẹp Cũng nhờ mưa mà tôi có thể rửa một số thứ ở ngay trước hiên nhà, vừa nhanh vừa tiện, bạn gái tôi cũng nán lại lâu hơn để phụ tôi rửa hết đống chén đĩa trong khi em trai tôi bê đồ vào phòng cất. Tôi lại cảm thấy mình thật may mắn khi có những người thân luôn bên cạnh giúp đỡ mình như vậy.

Một ngày bán hàng kết thúc, trận mưa lớn cũng thay thế bằng những giọt mưa lắc rắc rơi. Bác chủ nhà xuống nhà khóa cửa báo tôi đài mới đưa tin có áp thấp nhiệt đới. Vậy là chắc mưa còn kéo dài mấy ngày nữa. Nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục mở quán, vì tôi biết sẽ vẫn luôn có người ghé qua.

Mùa mưa, có cái khổ nhưng cũng có cái vui.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến